Thời Gian Điếm Ngược Của Pháp Y

Chương 15



Kỳ Nghiên hỏi: "Triệu Thanh Trực, có phải do cô giết không?"

Triệu Uyển nhấp một ngụm trà: "Không phải, tay ta chưa từng vấy máu."

Nghe vậy, trên mặt Kỳ Nghiên không lộ rõ biểu cảm nhưng năm ngón tay lại siết chặt chén trà. Hắn uống cạn chén trà, đặt mạnh chén xuống bàn.

Ánh mắt Triệu Uyển hơi ngưng lại, ngước mắt lên, ý cười đã chân thật hơn một chút: "Đại nhân muốn biết là ai không?”

"Đợi đại nhân tỉnh ngủ, đều sẽ hiểu cả thôi."

"Cô..." Lời Kỳ Nghiên nghẹn lại, đột nhiên ngã nghiêng, hôn mê bất tỉnh.

Đầu hắn ngã vào cánh tay ta, được ta nhẹ nhàng đỡ lấy. Lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triệu Uyển. Triệu Uyển cười gian xảo, kéo ta đứng dậy, đỡ Kỳ Nghiên lên giường.

"Chỉ là một chút thuốc mê, không quá một nén hương sẽ tỉnh lại."

Nàng nhét cho ta một bình sứ trắng: "Đây là mị dược thượng hạng, liên quan đến chính bản thân ngươi, ta không tiện tuỳ ý quyết định.”

"Hạ dược, trao ngươi cho hắn, theo đức hạnh của Kỳ Nghiên, dù không tình nguyện cũng sẽ nhất định chịu trách nhiệm với ngươi."

Ta nắm chặt bình sứ, lòng rối như tơ vò: "Không được..."

"Không được cái gì?!" Triệu Uyển đột nhiên lớn tiếng, "Trong sạch có quan trọng bằng tính mạng không?!

"A Tử... đừng tùy hứng."

Ta nhìn vẻ mặt Kỳ Nghiên an nhiên, im lặng một lát, có chút bất lực.

"Người cố chấp như hắn, sao có thể khuất phục trước loại thủ đoạn bẩn thỉu này.”

"Hà tất phải uổng công hủy hoại thanh danh của hắn."

Không khí nhất thời ngưng trệ. Triệu Uyển phồng má, bỗng nhiên đỏ mắt, nàng gằn từng chữ một.

"Vậy sao ngươi không để Lăng Du gánh tội thay?"

Ta ngẩn người, Triệu Uyển tiếp tục.

"Hắn cam tâm tình nguyện, ta cũng ở bên giúp che giấu.”

"Mắt thấy hắn sắp thành công rồi, vì sao ngươi lại... nhất định phải ép hắn rời khỏi Khai Phong, rửa sạch hiềm nghi!"

Im lặng một lát, ta chậm rãi nở một nụ cười khổ: "Ta mới là lẻ có tội..."

Ta liếc nhìn Kỳ Nghiên, tiếp đó chậm rãi giơ tay lên, hung hăng ném bình sứ xuống đất. Hũ sứ trắng vỡ tan thành nhiều mảnh, mảnh vỡ bay tung tóe.

Ta ngước mắt nhìn Triệu Uyển, cong mắt: "A Uyển, ta mới là kẻ có tội."

Triệu Uyển ngơ ngác nhìn ta, mất hết sức lực lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch. Ta sờ lấy lệnh bài của Kỳ Nghiên, chạy về phủ nha trước Kỳ Nghiên.

Ta tìm đến Mộc Bạch, xuất trình lệnh bài, sắc mặt lo lắng.

"Đại nhân có lệnh khẩn, để ta gặp Triệu Quyền."

31.

Khi Kỳ Nghiên trở về phủ nha, ta đang đứng trước đống xương trắng.

"A Tử..."

Hắn gọi ta từ phía sau, ta quay người lại. Dưới ánh trăng, chiếc áo xám ta mặc trên người bị nhuốm đen bởi những vết bẩn lớn. Trên mặt lấm tấm những vết bẩn, dưới ánh trăng lại càng thêm tái nhợt.

Ta cong mi cười với Kỳ Nghiên: "Đại nhân, A tỷ của ta, thật sự rất tệ với ta."

Bước chân Kỳ Nghiên khựng lại.

Ta tiếp lời: "Có phải ta chưa từng nói, ta cũng từng là một thành viên của Sản Ác Bang."

"Nhưng ta lại là nỗi ô nhục của A tỷ.”

"Cướp đồ của người khác, ta không làm được, người khác cướp đồ của ta, ta cho, đánh ta, ta liền khóc.”

"Ban đầu a tỷ giận ta không làm được trò gì ra hồn, mỗi lần người ta đánh ta, nàng đều đứng bên cạnh hét lớn cổ vũ."

"CHậc! Ngươi đánh hắn đi!”

"Phản kháng đi!”

Nàng bảo đánh, ta nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào người kia. Nàng bảo đá, ta lấy đà chạy rồi giơ chân lên rồi tự mình ngã nhào xuống đất. Nàng bảo giật tóc, người ta nghe theo chỉ huy, nhanh tay túm lấy tóc ta. Đến sau này, A tỷ thưởng cho ta một bạt tai, từ bỏ ý định.

"Ra ngoài mà còn nói ngươi là muội muội của ta, ta đánh chết ngươi!"

Ta trở thành một trong những người bị bắt nạt. Bị đánh đau quá, ta liền đi mách phụ thân, kể hết những chuyện xấu của A tỷ cho ông nghe. Phụ thân cho a tỷ ăn một trận roi da, ngoài mặt thì a tỷ ngoan ngoãn, sau lưng lại đánh ta một trận.

Đến khi lớn hơn một chút, a tỷ càng coi thường bộ dạng yếu đuối của ta, chỉ biết lẽo đẽo theo sau phụ thân mách lẻo. Nàng thường xuyên mang vẻ chán ghét, cười nhạo rồi tát ta.

Một bạt tai kèm theo một câu: "A Tử, bản lĩnh khiến người khác ghét bỏ, ngươi đứng đầu.”.

"A Tử, tiểu tiện nhân.”

"A Tử, chỉ biết chó cậy thế chủ là vô dụng!”

"A Tử, bị người ta bắt nạt là đáng đời!"

...

A tỷ đối xử với ta rất tệ, ta luôn sợ nàng, cũng luôn hận nàng.

Cho đến năm mười bốn tuổi, một con chó dữ đã đánh thức đạo nghĩa của Sản Ác Bang.

Người trong bang không phục A tỷ, suýt chút nữa thì trở mặt. Sau đó đám người bên dưới bàn bạc, chọn một cô nương xinh đẹp nhất trong bang đi quyến rũ dâm tặc, mục đích để trừ khử hắn.

Ban đầu, người được chọn là ta. Sau này không biết bọn họ bàn bạc thế nào, người đó lại biến thành Lăng Du. Hôm ấy, A tỷ về nhà, hung hăng đánh cho ta một trận.

"Ngày thường ngươi bày kế để phụ thân bắt gặp ta đánh ngươi thì thôi đi.”

"Giờ lại còn có cách xúi giục người trong bang phản lại ta."

Ta gần như muốn hộc máu, nàng lại cười nhạo: "Có tiền đồ nha, A Tử.”

"Chỉ là ngươi xem, nếu không phải ta, ngươi liền xôi hỏng bỏng không rồi."

Lúc đó ta vô cùng kinh ngạc, những mánh khóe này của ta, nàng lại biết rõ ràng: "Vậy vì sao tỷ..."

A tỷ đột nhiên cười ha hả, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt ta. 

“Trước kia ta chỉ thấy ngươi nhát gan vô dụng, khôgn làm nên trò trống gì, giờ xem ra, cũng không tệ.”

"Nhưng A Tử, không làm được hổ dữ thì làm rắn độc, đã khôgn giáng được một đòn chí mạng thì đừng dễ dàng ra tay.”

“Có điều lần này vừa khéo, ta còn đang lo làm sao để người trong bang hoàn toàn bị ta khống chế, thế mà ngươi lại "vô tìnhi" giúp ta một tay.”

"Không có gì ngưng tụ lòng người hơn là tín ngưỡng."

Ta nghi hoặc: "Vì sao phải khống chế bọn họ?"

A tỷ phất tay áo: "A Tử, ngươi xem, từ xưa đến nay, pháp y đều là tiện tịch, chúng ta phải tự xưng tiện dân, sinh ra đã thấp kém hơn người."

"Nhưng vì sao lại có nhận thức này? Bởi vì từ nhỏ những người xung quanh đã không ngừng nói với chúng ta, pháp y chính là kiểu người thấp kém."

Nàng quay lưng đi, "Bọn thuộc hạ của Sản Ác Bang, từ đứa trẻ miệng còn hơi sữa đã đi theo ta. Ta nói với chúng, ta là lão đại, chúng liền nhận ta làm lão đại.

"Ta nói với chúng, cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì là thiện, cái gì là ác, chúng liền dựa theo suy nghĩ của ta mà trưởng thành.”

"Đừng xem thường những dân đen áo vải này, đợi chúng lớn lên, có kẻ trà trộn nơi phố chợ, có kẻ len lỏi vào nhà quyền quý, thậm chí còn có kẻ có thể bước chân vào con đường quan trường.”

"A Tử, ta muốn nuôi dưỡng chúng, ta muốn dùng đến chúng."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com