Thời Gian Điếm Ngược Của Pháp Y

Chương 18



36

An Bình công chúa bỏ chồng, tội của Kỳ Minh Hiền nhanh chóng được định xuống. Mà ta liên tiếp giết năm người, cũng bị phán xử chém đầu. Sau khi định tội, Kỳ Nghiên đến ngục gặp ta một lần. Sắc mặt hắn trắng bệch, trông gầy đi đôi chút, nhìn ta khẽ cười.

"Khương Tử, cảm giác mang ta ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, có phải rất vui không?"

Ta rũ mắt tránh ánh mắt của hắn, nín nhịn nước mắt.

"Đại nhân, xin lỗi, ta không cố ý làm tổn thương ngài."

Vẻ mặt hắn xám xịt, làm nổi bật đôi mắt càng thêm trong suốt.

"Ở phủ nha, cô mượn vụ án để lộ diện, tạo thế, sau đó dùng cái chết của Tiền Đức dẫn ta vào cuộc."

【Gần nửa năm nay, ta tình cờ gây dựng được chút danh tiếng, nhờ vậy mới được tiến cử, đi theo bên cạnh Kỳ Nghiên.】

【Hung thủ để lại manh mối trên thi thể, chỉ đích danh vị Đại Lý Tự Thiếu khanh mới nhậm chức là Kỳ Nghiên đến điều tra.】

"Sau khi Triệu Thanh Trực chết, cố ý chỉ ra mục tiêu của hung thủ không phải là ta, lại cùng với Triệu Uyển dẫn dắt suy nghĩ của ta đến việc đắm mình vào kỹ nữ."

【Đại nhân, hung thủ ngang nhiên khiêu khích, lại không tìm được dấu vết nào, liệu có phải là kẻ thù của ngài tìm đến báo thù không?】

【Chỉ nghe nói hình như hắn đã có một nơi nào đó, tìm được thú vui khác. Còn mắng ta không thú vị.】

【Bên ngoài Triệu Thanh Trực coi trọng danh tiếng, không hề kiêu ngạo, có thể đắc tội với dân thường ở phương diện nào đây?】

"Phùng đại nương, Vu bá... chỉ là cô đang thử ta."

【Vợ chồng Vu bá đối đãi với ta như cha mẹ ruột, nếu đổi lại là Phụ Quốc Công bị coi là nghi phạm, đại nhân vẫn có thể công bằng như vậy sao?!】

"Ta nghi ngờ Lăng Du, Triệu Uyển, vụ án bị cản trở, cô dẫn ta đi điều tra Tào Cương, gặp Nghiêm Hưng, từ đó mượn cơ hội giết Nghiêm Hưng."

【Đại nhân, Hộ tào Tham quân sự Tiền Đức và Tuần kiểm sứ phía Tây Tào Cương, lúc đó có thể tra ra được gì không?】

【Được, ta ở đây đợi ngài.】

"Lăng Du muốn chịu tội thay cô, cô buộc hắn phải rửa sạch hiềm nghi, đồng thời để hắn giúp cô thoát khỏi ta, giết Đào An."

【Đại nhân, thật ra ngày đó sau khi ngài đi, ta từng gặp Lăng Du.】

【Xin đại nhân đi cùng ta, có lẽ ta có thể khuyên hắn ra đầu thú.】

"Sau đó cô vạch trần chân tướng Lăng Tang tự sát, lại đẩy toàn bộ hiềm nghi cho a tỷ của cô."

【Không... nàng không phải tự sát.】

【Vết cắt trên cổ Triệu Thanh Trực giống hệt với vết cắt trên cổ Đào An - Thông phán phủ Khai Phong đều vô cùng giống với thủ pháp của a tỷ ta.】

"Ra vẻ yếu thế với ta để ở lại nha môn, trước khi ta hiểu rõ mối liên quan giữa phụ thân và vụ án này, đã nhanh chóng ra tay giết Triệu Quyền trong ngục."

【Trước khi a tỷ rời nhà từng nói, ta cũng là kẻ có tội, rồi sẽ có một ngày nàng giết ta.】

【Đại nhân có lệnh gấp, để ta gặp Triệu Quyền.】

"Khương Tử, cô thật là giỏi."

"Thử thăm dò, dẫn dắt, trêu đùa."

Ta lên tiếng: "Không phải trêu đùa, chỉ là bất đắc dĩ."

"Đối với đại nhân mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, mà ta chỉ có thể liều mạng.”

"Hai đầu của cán cân cách nhau bởi luật pháp quy tắc, một khi đã mất cân bằng, ta muốn trở lại thế cân bằng, cần phải vượt qua luật pháp mà chém giết.”

"Đại nhân, nếu không phải như vậy, cả đời này, có lẽ cả ngài và ta cũng sẽ không gặp nhau."

Ta giết kẻ thẩm tra bất công, chỉ để ủng hộ kẻ thẩm tra mới. Mà khoảnh khắc thẩm tra mới xuất hiện, kẻ đi quá giới hạn là ta cũng sẽ bị quy tắc công bằng xóa sổ.

"Khương Tử, Phùng đại nương của cô không có con cái, nhưng từng có một vị muội muội, tuổi tác vô cùng khớp với mẫu thân của Triệu Uyển.”

"Cô từng nói, Triệu Thanh Trực bị phân xác là thủ pháp của nam nhân.”

"Cô và Triệu Uyển thật sự không quen biết sao? Lăng Du thật sự trong sạch? Vị đồ tể Vu bá kia, cũng thật sự vô tội?

"Tình nhân của Tào Cương, nha hoàn của Nghiêm phủ, còn có... người tiếp ứng cho cô vào phủ Phụ Quốc Công phủ.”

"Chẳng lẽ đều là những kẻ mà ngươi dệt nên từ thân phận nạn nhân, để kết thành cái gọi là Sản Ác Bang sao?"

Ta lắc đầu: "Tất cả mọi chuyện đều do một mình ta làm, nếu có trùng hợp…”

"Cũng chỉ là trùng hợp mà thôi."

Kỳ Nghiên cười nhạt, thần sắc có chút chán ghét và mệt mỏi: "Được... được."

Ta đứng dậy, cung kính hành lễ với Kỳ Nghiên.

"Đa tạ đại nhân thành toàn."

Kỳ Nghiên nhìn ta thật lâu, đứng dậy, sau đó quay lưng về phía ta.

"Từ khi còn ký ức, phụ thân đã vô cùng nghiêm khắc với ta, là người dạy ta hiểu lẽ phải, phân biệt đúng sai.”

“Có lẽ ông cũng không ngờ rằng, những điều thị phi thiện ác mà ông dạy ta, có một ngày lại trở thành thanh xử trảm chính mình.”

“Nhưng Khương Tử, cô chưa từng nghĩ, việc này đối với ta mà nói, bất công đến nhường nào sao?”

Ta ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn bóng lưng đã vô số lần đứng trước mặt ta, thay ta che chắn khổ nạn. Sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như cũ, tựa hồ không gì có thể quật ngã.

“Với bản lĩnh của đại nhân, nếu muốn giảm nhẹ tội trạng cho bất kỳ ai trong vụ án này, bảo toàn mạng sống, chẳng phải việc khó.”

“Nhưng đại nhân... ngài sẽ làm vậy sao?”

Người chỉ vì một gói trà mà đích thân định tội cho ân sư, sẽ làm ra việc như vậy sao ?

Thân hình Kỳ Nghiên cứng đờ, không đáp lời, hồi lâu sau, chậm rãi rời khỏi đại lao.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com