"Được rồi, sau này ta không chọc nàng ta nữa là được chứ gì."
13
Có lẽ lời cảnh cáo của Tiêu Vân Khởi đã phát huy tác dụng, Thẩm Tĩnh Đàn thu liễm hơn rất nhiều.
Không chỉ miễn cho ta chuyện ngày ngày phải đến thỉnh an, mà còn dặn người hầu trong Thu Ngô viện tránh xa ta ba bước.
Nàng ta không còn chăm chăm theo dõi hành tung của Tiêu Vân Khởi, mà tập trung phần lớn tâm sức vào việc củng cố vị trí nhị phu nhân phủ Định Viễn Hầu.
Mẫu thân của Tiêu Vân Khởi, Trưởng công chúa Đức Chiêu, rất hài lòng với nàng ta, khen rằng nàng ta lanh lợi, rộng lượng, có lòng dung thứ cho người khác.
Thậm chí Tiêu Vân Khởi cũng đến Thu Ngô viện vài lần để dùng bữa, giúp nàng ta nở mày nở mặt.
Nếu để Thẩm Tĩnh Đàn đứng vững gót trong Hầu phủ, chẳng phải sẽ càng khó đối phó hơn sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phải nghĩ cách khuấy động mặt nước phẳng lặng này mới được.
…
Mấy ngày sau, Trưởng công chúa Đức Chiêu nghe được từ một nha hoàn quét dọn trong Thu Ngô viện rằng ta từng công khai sỉ nhục Thẩm Tĩnh Đàn, thậm chí cào rách mặt nhũ mẫu của nàng ta trước mặt các phu nhân và nha hoàn.
Trưởng công chúa Đức Chiêu vốn nổi tiếng trong hoàng thất vì sự nghiêm khắc, rất coi trọng quy củ.
Vừa nghe xong, bà nổi trận lôi đình.
Tiêu Vân Khởi vừa rời khỏi phủ, bà liền sai ma ma thân cận đến xử lý.
Đến tối, khi hắn trở về, ta đang mặc áo mỏng, tóc xõa chân trần, quỳ trên bậc thềm Thu Ngô viện.
Lông mày và lông mi ta đóng một lớp băng mỏng, má bị tát đến sưng đỏ.
Thẩm Tĩnh Đàn ngồi trên ghế dưới hành lang, cùng đám phu nhân và nha hoàn vây quanh bếp lửa, vừa sưởi ấm vừa nói cười.
Ngày ta tát nàng ta trước mặt mọi người, nàng ta không phải không ghi hận.
Chỉ vì Tiêu Vân Khởi ra mặt trấn áp, nàng ta đành phải cúi đầu nhún nhường.
Giờ đây, có Trưởng công chúa hậu thuẫn, nàng ta dĩ nhiên không chút kiêng dè mà trả đũa.
Tiêu Vân Khởi vừa về đã nổi cơn thịnh nộ.
Không thể trút giận lên ma ma của Trưởng công chúa, hắn liền vung roi đánh thẳng vào nhũ mẫu của Thẩm Tĩnh Đàn đang đứng giám sát hình phạt.
Roi vung xuống đầy tàn nhẫn, nhắm thẳng vào mặt mày.
Chỉ vài roi, nhũ mẫu đã thoi thóp, m.á.u đỏ đen trào ra, loang trên lớp tuyết còn sót lại dưới đất.
Thẩm Tĩnh Đàn chứng kiến cảnh tượng đó, mặt mày tái mét, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Trưởng công chúa Đức Chiêu nghe tin chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, giận dữ quát:
"Vì một ả kỹ nữ, ngươi định diệt thê sủng thiếp hay sao?!"
Trong cơn thịnh nộ, bà lập tức ra lệnh trói ta lại, chuẩn bị bán đi.
Tiêu Vân Khởi đá bay đám người đến trói ta, rút kiếm bên hông, giận dữ quát:
"Ta muốn xem ai dám?!"
Mẹ con họ đối đầu ngay trong Thu Ngô viện, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng, đại công tử vội vã tới nơi, một tay ôm ngực, một tay kéo Tiêu Vân Khởi ra ngoài viện, mới kết thúc được cuộc cãi vã.
Tiêu Vân Khởi cởi áo choàng lớn, khoác lên người ta, bế ta lên.
Lông mày và lông mi ta đóng băng, bàn tay lạnh như băng vô tình đặt lên cổ hắn.
Hắn bị luồng khí lạnh kích thích, không khỏi rùng mình, lửa giận trong mắt càng bùng lên.
Ta cụp mắt, lạnh lùng cười nhạt.
Thân phận kỹ nữ thấp hèn, nhưng nếu biết cách lợi dụng, đó lại là lợi thế tự nhiên.
Lòng thương hại có thể kích thích bản năng bảo vệ của nam nhân.
Trong mắt Tiêu Vân Khởi, ta không nơi nương tựa, không tiền không thế, chỉ có thể như dây tơ hồng bám chặt lấy hắn.
Còn Thẩm Tĩnh Đàn có danh phận, có tiền tài, hiện tại còn được Trưởng công chúa bảo vệ.
Ai mạnh ai yếu, rõ ràng trong một ánh nhìn.
Người đang chiếm ưu thế như Thẩm Tĩnh Đàn, lại không màng đến lời cảnh cáo của hắn, vẫn ôm hận trong lòng, mượn tay Trưởng công chúa để ép ta vào đường cùng.
Điều này làm sao Tiêu Vân Khởi, người vốn kiêu ngạo, có thể nhịn được?
Hơn nữa, nếu không phải Thẩm Tĩnh Đàn nhỏ nhen, gây chuyện vô cớ, Trưởng công chúa làm sao lại can dự vào?
Mẹ con họ làm sao bất hòa?
Từ nay, dẫu nàng ta có trăm lời giải thích, trong lòng Tiêu Vân Khởi cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.