- Có thể ta không biết nói chuyện, những sẽ không có kiên nhẫn để nói giỡn, ta cũng đã chờ ở đây mấy ngày, đám Tôn giả đại nhân của các ngươi sao còn chưa đến, ta cũng không phải là người rãnh rỗi, công việc khá nhiều, nếu hắn không đến thì ta phải đi rồi! Trong giọng nói Tiểu Báo Tử có vài phần bất thiện.
- Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận! Mặc dù không biết Tiểu Báo Tử là giận thật hay giả, nhưng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của vị cường giả thiếu niên này, Tào Trí vẫn thấy sợ hãi trong nội tâm.
- Tôn Giả đại nhân sáng nay đã đến, ngài sai ta tới thỉnh đại nhân đến để tương kiến ngài!
- Ta đi gặp hắn? Khóe miệng Tiểu Báo Tử mỉm cười, thần sắc càng lúc càng không vui, Tào Trí chỉ cảm thấy một cỗ áp lực vô hình lập tức tập kích trong lòng, nội tâm trầm xuống mãnh liệt, vẻn vẹn tầm đó sinh ra một loại cảm giác như không thể hít thở, đến lúc phục hồi lại tinh thần thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân như không còn chút lực nào, bịch một tiếng, ngã sấp trên mặt đất.
Tiểu Báo Tử phát triển qua mấy năm, tu vi cực cao, công việc cũng nhiều hơn, tầm mắt cũng khoáng đạt lên, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, tuy rằng nhìn như lơ đãng, nhưng đều có một cỗ uy phong, lúc bình thường thì hắn suốt ngày đeo nụ cười trên mặt, cỗ uy phong này cũng bị hòa tan đi, nhưng hiện tại tâm tình hắn không tốt, cỗ khí thế kia liền lộ ra, hơn nữa hắn trời sinh thần thông, Hỏa Hồng Tình cũng tốt, Thông thiên pháp nhãn cũng thế, đều mang lực lượng uy chấn tâm hồn người khác, tuy rằng không dùng huyền ý, nhưng đặc tính nhiếp hồn đoạt phách này đã sớm dung nhập vào trong đầu hắn, mà Tào Trí bất quá chỉ là một cao thủ tứ phẩm, tiến vào Rèn Cốt giới không bao lâu, làm sao chống lại được, thoáng cái tâm hồn liền bị chấn nhiếp, dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng trong đầu hắn, phảng phất như là cả đời, đấy là hắn cũng đã tiến vào Rèn cốt giới, nếu đổi lại là một gã mới nhập môn luyện bì giới, nói không chừng đã sợ đến vãi đái ra quần. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.com
- Đại nhân, hiểu lầm, người hiểu lầm rồi!
Dù không vãi đái vãi cứt trong quần, nhưng Tào Trí cũng kinh hồn táng đảm.
- Không, không phải Tôn, Tôn giả nhà ta lên mặt, thật, thật sự hắn không đứng dậy nổi!