Thư Ninh

Chương 3



Cuộc sống yên bình những năm qua đã khiến anh ta mất đi sự cảnh giác.

Trong hội đồng quản trị đã có rất nhiều người bất mãn với anh ta, vậy mà anh ta vẫn đang đắm chìm trong men say tình ái, vẫn mặc nhiên cho rằng tôi và anh ta là cùng hội cùng thuyền, tôi sẽ giúp anh ta giải quyết hết tất cả những tin tức bất lợi.

Tối hôm đó, Chu Dật mang theo tờ đơn ly hôn đã soạn sẵn về nhà.

"Em đi đăng ký ly hôn trước đi, tin tức thì cứ tạm thời ém lại đã, bây giờ mà để lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty." Anh ta ngồi trước mặt tôi, dùng giọng điệu như đang bàn bạc, vô cùng bình tĩnh nói với tôi.

Anh ta nào có đang bàn bạc gì đâu, rõ ràng là đang ra lệnh cho tôi.

Chàng nam phụ đáng thương đã quá quen với việc dựa dẫm vào tôi trong mọi chuyện, đến tận bây giờ, ngay cả khi ly hôn với tôi, anh ta vẫn giữ cái thói quen ném hết mọi rắc rối cho tôi giải quyết.

Anh ta nói: "Thư Ninh, trước kia anh yêu em rất nhiều, sự bình tĩnh, lý trí của em đã giúp anh vượt qua biết bao khó khăn, nhưng nhiều lúc, anh lại cảm thấy em giống một người đồng nghiệp đáng tin cậy hơn.” 

“Chẳng ai lại đi xem người cùng chung chiến tuyến với mình là người đầu ấp tay gối cả. Trước đây, bên cạnh chúng ta chỉ có nhau, cũng chỉ có thể nhìn thấy nhau, đến bây giờ, anh mới hiểu thế nào là tình yêu đích thực."

Anh ta nói tình yêu của tôi chứa đựng quá nhiều toan tính, trước kia là muốn chinh phục anh ta, sau này là vì tiền tài, quyền lực và địa vị.

Anh ta nói cả đời này anh ta cứ phải vội vã chạy về phía trước, chưa từng có cơ hội dừng lại để cảm nhận tình yêu thực sự.

Bây giờ anh ta muốn bù đắp cho những tiếc nuối đó.

Tôi bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, nghe anh ta thao thao bất tuyệt kể lể về sự si mê với một cô gái khác cùng những lời buộc tội tôi.

Nhưng trong đầu tôi lại đang nghĩ đến số tài sản mà mình đã âm thầm chuyển đi.

Nửa năm trước, tôi đã dùng danh nghĩa của ba để đầu tư vào một công ty khác.

Bây giờ chỉ còn một vài thủ tục chưa hoàn tất, nhưng cũng sắp xong rồi.

Chỉ là nhìn Chu Dật trước mặt vẫn đang không ngừng lên án tôi,

Tôi đã thay đổi ý định.

Thay vì tự mình rút lui, bây giờ tôi lại muốn đá anh ta ra khỏi cuộc chơi.

Nếu đồng ý ly hôn ngay lúc này...

Việc phân chia tài sản chia đôi tưởng chừng công bằng kia, thực sự là quá hời cho anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Suy cho cùng, công ty này có thể gây dựng được đến ngày hôm nay, phần lớn là do tôi bỏ vốn bỏ sức ra cả.

Còn cái phần nhỏ bé tí mà Chu Dật bỏ ra, cũng nên được tính là tiền bồi thường cho tôi mới đúng.

Nghĩ vậy, tôi tỏ vẻ hơi khó xử, nhẹ giọng hỏi anh ta: "Nhất định phải đường đột như vậy sao?"

Không ngờ câu nói này lại như chọc cười anh ta, trên mặt Chu Dật hiện lên vài phần chế giễu: "Chiến tranh lạnh với nhau lâu như vậy rồi, lúc đầu em không chịu xuống nước, sao, bây giờ lại hối hận rồi à?"

Tôi cụp mắt xuống không đáp lại, coi như là ngầm thừa nhận.

Thấy tôi không cãi lại như mọi khi, Chu Dật ngẩn người ra một lúc, sau đó khẽ cười.

Anh ta nói: "Giải quyết nhanh gọn đi. Cô gái nhỏ theo anh bấy lâu nay mà không có danh phận cũng thiệt thòi, cô ấy không đợi được nữa rồi, anh cũng không muốn để cô ấy phải bất an."

Đúng vậy, anh ta luôn như vậy mỗi khi dành sự ưu ái cho một ai đó, tôi vẫn luôn biết điều này.

May mắn thay, bây giờ tôi đã chẳng còn trông mong gì vào Chu Dật nữa.

Nếu nói là còn tình cảm, thì cũng đã bị bào mòn trong suốt nửa năm qua, khi anh ta hết lần này đến lần khác dung túng cho Tống Điềm khiêu khích tôi.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nếu không, chắc chắn tôi sẽ rất đau lòng.

Đến bây giờ, tôi đã có thể tách bạch anh ta ra khỏi con người đã từng yêu tôi trước đây.

Chu Dật của ngày xưa gầy gò hơn bây giờ rất nhiều, giữa hai hàng lông mày luôn ẩn chứa nỗi u buồn không tan biến, khác xa với vẻ ngoài sang trọng, hào nhoáng hiện tại.

Thế nhưng khi đó, chỉ vì một câu nói của tôi mà anh ta có thể lặng lẽ tìm kiếm khắp thư viện, lật tung tất cả những quyển sách liên quan, chỉ để tìm lại cho tôi một trang ghi chú bị thất lạc.

Khi anh ta đưa trang ghi chú cho tôi, tôi đã hoàn toàn ngây người.

Tôi đã sớm nhờ bạn cùng phòng bổ sung lại ghi chú rồi, nhưng anh ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, mím chặt môi, muốn tôi nhận lấy tờ giấy mà anh ta đưa.

Bởi vì đó là điều duy nhất mà anh ta có thể làm cho tôi vào lúc ấy.

Cứ như vậy, tôi đã cùng anh ta đi từ thời sinh viên cho đến khi sự nghiệp thành công như bây giờ. 

Tôi giống như đang vun trồng một đóa hoa, từng chút từng chút một thay đổi Chu Dật, giúp anh ta trở thành con người ung dung, tự tin như ngày hôm nay.

Đáng tiếc, hoa đã nở rộ, lại bị kẻ khác hái mất.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com