"Phù Vãn, cứu ta, cứu ta với, bây giờ muội là Thái tử phi, chỉ cần muội nói một câu, chỉ cần có thể ở lại, bảo ta làm gì cũng được, ta có thể làm nô làm tỳ hầu hạ muội."
Tỷ tỷ ngày xưa cao cao tại thượng, có thể nắm giữ sinh tử của ta, bây giờ lại quỳ trước mặt ta như một con chó, khiến ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vì vậy ta mỉm cười: "Tỷ tỷ như vậy thật sự giống một con chó."
Biểu cảm của Mạnh Tri Nghi méo mó, lại rất nhanh nở nụ cười gượng gạo.
"Chỉ cần Phù Vãn chịu cứu ta, Phù Vãn nói gì cũng là đúng."
"Chó kêu thế nào nhỉ, tỷ tỷ kêu một tiếng cho ta nghe thử xem."
Mạnh Tri Nghi nắm chặt tay, một lúc lâu sau, mới nhục nhã mở miệng: "Gâu."
Tiếng rất nhỏ, lẫn cùng với lòng tự trọng của nàng ta.
Từ trên người nàng ta, ta nhìn thấy chính mình ngày xưa, nhưng ta lúc đó ngoan ngoãn hơn nàng ta nhiều, vì để sống sót, ta vẫy đuôi lấy lòng nàng ta, không có chút tự trọng nào.
Lúc đó Mạnh Tri Nghi nói: "Phù Vãn thật sự là một con ch.ó ngoan."
Bây giờ ta trả lại câu nói này cho nàng ta.
"Tỷ tỷ thật sự là một con ch.ó ngoan."
Một ngày tốt lành
Mạnh Tri Nghi đè nén lửa giận, cẩn thận nhìn ta.
"Phù Vãn, như vậy, như vậy đủ chưa?"
"Tỷ tỷ diễn rất sinh động, nhưng phải làm sao bây giờ? Ta căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện cứu tỷ tỷ."
Vùng ngoài mặt của Mạnh Tri Nghi không thể duy trì được nữa, hoàn toàn méo mó.