Trong bữa tiệc ngày xuân do công chúa tổ chức, ta làm phối hợp diễn, chỉ phụ trách đánh đàn cho Thôi Vân Dao.
Nàng ta mặc một bộ lụa mỏng, múa Nghê Thường Vũ Y thật phóng khoáng cùng thoát tục, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Đương nhiên, vị hôn phu đang thèm thuồng của ta cũng không phải là ngoại lệ.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ta cắn môi như muốn khóc mà không khóc được, hắn ta lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
Sau khi ca múa qua đi, hắn ta gửi cho ta một hộp điểm tâm tinh xảo:
"Đây là ta dành riêng cho nàng, thử xem."
Ta dùng tay áo che mặt, giả vờ cho vào miệng, nhưng lại lén lút nhét vào ống tay áo.
Hắn ta nhìn thấy mà kích động:
"Chút nữa ta sẽ đưa nàng đi dạo hồ, phong cảnh trên thuyền rất đẹp, nàng sẽ thích."
Ta e lệ ngượng ngùng gật đầu, hắn ta vui mừng đến mức không thể khép miệng lại.
Thôi Vân Dao thấy Vu Minh Dương dành cho ta sự quan tâm như vậy, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Càng quyết tâm không thể thua ta.
Sau bữa tiệc tối, nàng ta nhân danh thay quần áo đi vào hậu viện, nhưng lại "vô tình" xông vào thư phòng của Tiểu Vương gia.
Mặc dù xấu hổ nhưng cũng rất gan dạ.
Nàng ta và Tiểu Vương gia từ điệu múa Nghê Thường Vũ Y, nói chuyện về tam tòng tứ đức, rồi nói về quốc gia thiên hạ, rất hợp nhau.
Ta đương nhiên biết, tất cả đều là phụ thân dạy cho nàng ta, từng chữ từng câu theo sở thích của Tiểu Vương gia.
Tiểu Vương gia làm sao không nhìn ra tâm tư của nàng ta, khi nói chuyện đến hăng say, liền hỏi nàng ta:
"Thôi đại tiểu thư cùng bản vương như có loại cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn.
"Bản vương nghe nói, Thôi đại tiểu thư và Thế tử Tạ gia hai bên đều có tình, Thế tử bị thương, Thôi đại tiểu thư chớ không phải có ý chê bai đấy chứ?"
Thôi Vân Dao đưa khăn che đôi mắt đỏ hoe:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nữ tử trên thế gian, ai mà không thích những thanh niên tài tuấn? hắn đã bị hủy hoại đôi chân và dung mạo, ta chỉ sợ gặp hắn cũng sẽ gặp ác mộng.
"Thế nhưng hắn lại hiệp ân đồ báo*, vì đã cho ta một bộ quần áo ướt trong đám cháy, mà ép buộc ta phải cưới hắn.
*hiệp ân đồ báo: giúp đỡ người khác để người ta chịu ơn rồi bắt người ta báo đá.
"Người xấu xí mà tâm địa còn đen tối như vậy, chỉ khiến ta cảm thấy hoảng sợ mà thôi."
Tiểu Vương gia gật đầu:
"Nói như vậy, nghĩa là Thôi đại tiểu thư không muốn gả cho Tạ Thế tử?"
Thôi Vân Dao đỏ mặt liếc nhìn Tiểu Vương gia:
"Nếu ta muốn gả, thì cũng phải gả cho một người văn võ song toàn tài tuấn như Vương gia, cho dù làm nô làm thiếp, cũng tốt hơn làm thê tử bên cạnh kẻ tàn tật."
Ta nhìn Tạ Chiêu mặt trầm như nước đang ngồi trên xe lăn bên cạnh, cũng nhìn thấy Tạ mẫu và Tạ Tinh Nguyệt với hai mắt sung huyết, trong lòng cảm thấy vui sướng đến cực điểm.
Những lời châm chọc và sỉ nhục mà bọn họ đã dành cho ta ở kiếp trước, giờ đây đều bị Thôi Vân Dao đổ lên đầu Tạ Chiêu, khiến hắn ta mất hết tôn nghiêm, toàn bộ tự tin không còn mảy may.
"Đi, đi thôi, nhanh đẩy ta ra ngoài."
Hắn ta gào thét, gần như cầu xin hạ nhân đẩy hắn ta ra khỏi sân.
Thậm chí vì hành động quá nhanh, hắn ta đã ngã từ xe lăn xuống, ngã rất thảm hại.
Hắn ta điên cuồng chống tay muốn đứng dậy, nhưng chỉ kéo theo hai chân cụt, xấu xí lê lết trên đất.
Quận chúa nhút nhát thậm chí bị cảnh tượng kinh hoàng này làm cho sợ hãi kêu lên:
"Mẫu thân, con... sợ."
Mỗi bước mỗi xa
Thân người của Tạ Chiêu chấn động, hai tay không còn chống đỡ được nữa, nặng nề ngã mạnh xuống đất.
Thì ra, những lời sỉ nhục rơi vào trên người hắn ta, hắn ta cũng sẽ cảm thấy khó chịu không chịu nổi.
Vậy thì ở kiếp trước, khi người nhà của hắn ta tùy ý sỉ nhục ta, sao hắn ta có thể thản nhiên nói: "Nói vài câu thôi, có thể làm gì được ngươi."
Gã sai vặt vội vàng chạy đến, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Tạ mẫu và Tạ Tinh Nguyệt, mới nâng được Tạ Chiêu đang thảm hại cực kỳ ra khỏi sân.
Nếu không nhìn nhầm, trong đôi mắt tuyệt vọng của hắn ta, đã rơi ra hai hàng nước mắt khuất nhục.