Tiêu Thiên Ngự đã hoàn toàn sợ đến mức ngây người.
Nhìn thấy bộ dạng Tiêu Cửu Uyên khát máu, gã đột nhiên cảm thấy sợ.
Cửu hoàng thúc này nổi điên lên, thật sự rất khiếp sợ.
Hắn nổi giận cuồng bạo như vậy, nhất định là vì lúc nãy Vân Thiên Vũ từ hôn.
Cho nên hắn phát tiết vào Thác Bạt Dã của Bắc Địch quốc. Thác Bạt Dã cũng thật xui xẻo.
Tiêu Thiên Ngự nghĩ mà rùng mình một cái, nhưng nếu gã còn không lên tiếng, chỉ sợ Cửu hoàng thúc sẽ đánh chết Thác Bạt Dã.
“Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó.”
Tiêu Thiên Ngự tiến lên ngăn cản Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên nhìn Thác Bạt Dã trên mặt đất phía trước, Thác Bạt Dã lúc này thật sự đã thành một dã nhân.
Râu rối tung khắp mặt, chòm râu phía trên dính đầy máu, mắt cũng lệch, mũi cũng gãy, khắp người không một chỗ nào nguyên vẹn.
Tiêu Cửu Uyên nhìn, cuối cùng không đánh nữa.
Nhưng tuy rằng không đánh nữa, cũng không quên hung dữ đạp Thác Bạt Dã một cước.
“Lần sau nếu còn để bổn vương nhìn thấy ngươi ở Đông Ly diễu võ dương oai, xem bổn vương lột da của ngươi ra như thế nào.”
Những sứ thần này có mấy người là quan văn, lúc này đã hoàn toàn bị sợ đến mức choáng váng.
Tiêu Cửu Uyên nhìn những sứ thần này nói: “Quản thúc cho tốt vương gia nhà các ngươi, nếu còn có lần tiếp theo, các ngươi hãy đợi mang thi thể của hắn về Bắc Địch quốc đi.”