Thứ Tâm

Chương 4



15.

Có lẽ thái độ của ta và Hứa Hà Doanh đã chọc giận Ngôn thị.

Nàng ta chất vấn ta: "Nhiệm vụ mà vương gia giao phó, vì sao không chấp hành?"

Ta đáp: "Ta đã không còn là người của vương phủ nữa rồi."

Ngôn thị giận dữ: "Láo xược. Võ nghệ trên người ngươi đều do vương gia sai người dạy dỗ!"

Hứa Hà Doanh nói: "Có bản lĩnh thì phế bỏ võ công của nàng ấy đi."

Ngôn thị lạnh lùng: "Vương phi, sao người có thể nói đỡ cho người ngoài?"

Hứa Hà Doanh nhàn nhạt đáp: "Ngươi cũng biết nàng ấy bây giờ là người ngoài à? Vậy thì nhớ chú ý lễ nghi, đừng để người ta hiểu lầm vương phủ chúng ta không biết dạy dỗ."

Ngôn thị: "..."

Hai người vẫn còn tranh cãi, chính xác mà nói là Ngôn thị đang bị vặn hỏi đến á khẩu. Ta chú ý đến ánh mắt của nha hoàn đứng cạnh nàng ta. Bình tĩnh, tàn nhẫn, chuyên chú.

Đó chính là ánh mắt của thích khách.

Ta cụp mắt xuống, cúi đầu uống trà.

Ngôn thị tranh cãi không lại, giận đến mức đập mạnh xuống bàn. Khoảnh khắc ấy, sắc mặt Hứa Hà Doanh khẽ biến, ác ý từ Ngôn thị lập tức lan tràn bốn phương tám hướng…

Một, hai, ba, bốn, năm…

Tổng cộng có chín luồng sát khí.

Ta không ngẩng đầu, chỉ xoay nhẹ chiếc chén trong tay, sau đó ném thẳng về phía thanh đoản thích đang đ.â.m đến. Thích khách giao đấu tựa mãnh hổ vồ mồi, trong chớp mắt đã phân cao thấp.

Giữa khoảnh khắc ngắn ngủi, thắng bại đã định.

Ngôn thị vẫn còn đắc ý nói: "...Ngươi đừng tưởng rằng mình là độc nhất vô nhị, loại người như ngươi có nhiều lắm, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiếp bước, ai nấy đều muốn cống hiến hết mình cho vương gia..."

Một, hai, ba, bốn, năm…

Ta siết chặt nữ thích khách cuối cùng trong tay, dùng đoản thích đoạt được dí thẳng vào huyệt mệnh của nàng ta. Nàng ta nhìn ta, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt vô cảm.

"Oa, Lăng Sương, ngươi quả nhiên danh bất hư truyền."

Ta khẽ nhíu mày.

Đây chính là tâm tư của thích khách, lấy thân làm đao, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cho kết cục cùng đao gãy người vong. Nhưng ta vẫn không chút do dự mà đ.â.m xuyên qua cổ họng nàng ta.

Chớp mắt, trong phòng đã có thêm chín cỗ thi thể. Ta ngồi xuống, vạn vật lặng im như tờ.

Một, hai, ba...

Ngôn thị rú lên kinh hãi, hoảng loạn chạy ra ngoài.

"Đóng cửa lại! Mau đóng cửa lại!"

16.

Hứa Hà Doanh vừa kinh ngạc vừa buồn cười, sau đó lại cau mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng nói: "Ngươi không nên ra tay."

Ta nhíu mày: "Ta không còn cách nào khác, bọn họ muốn g.i.ế.c ta."

Nàng lẩm bẩm: "Những người đó đều là cao thủ mà hắn bỏ số tiền lớn để thu phục, vốn dĩ chỉ định cho ngươi một bài học, ngươi làm vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa..."

Ta không hiểu.

Hứa Hà Doanh thở dài: "Làm ăn lỗ vốn, chó cùng rứt giậu cũng là chuyện dễ hiểu."

Ta cố gắng theo kịp suy nghĩ của nàng: "Ý ngươi là, thuê người phải tốn tiền, đúng không?"

Hứa Hà Doanh giục ta mau chóng rời khỏi kinh thành. Nàng nói, đây quả thực là một tên chủ nhân thảm họa cấp sử thi. Mà hắn lại còn là hoàng thân quốc thích, thuộc tầng lớp đặc quyền.

Làu bàu lẩm bẩm, nói mãi không dứt.

Ta: "?"

Thật ra đôi khi ta không hiểu lắm những lời lầm rầm của tri kỷ nhà ta nên vẫn thường chọn cách im lặng. Tránh để nàng ghét ta ngu ngốc rồi không thèm chơi cùng. Để che giấu sự bối rối, ta cầm lấy chén trà chưa bị vấy m.á.u của nàng mà uống...

Sắc mặt Hứa Hà Doanh đột nhiên biến đổi: "Đừng!"

Ninh vương phá cửa xông vào.

Vừa hay lúc đó, ta đã uống cạn chén trà.

17.



Sau lưng Ninh vương là Ngôn thị, lúc này đã chẳng còn vẻ oai phong như lúc đầu. Mới chỉ một tháng không gặp, thoáng chốc lại có cảm giác như không nhận ra. Nhìn qua có vẻ ngoài mạnh trong yếu. Hắn lạnh lùng sai người dọn dẹp thi thể.

Sau đó nhìn ta, nói: "Quả nhiên ngươi không uổng công bản vương nhiều năm dạy dỗ."

Ta không lên tiếng. Ninh vương bước đến trước mặt ta, đột nhiên ra tay, bóp chặt cổ ta.

Ta không động đậy. Sự huấn luyện của sát thủ khiến ta không làm ra bất cứ động tác dư thừa nào, trừ phi ta muốn g.i.ế.c hắn. Mà ta cũng không thể g.i.ế.c hắn được. Như tri kỷ của ta đã nói, hắn là hoàng thân quốc thích, g.i.ế.c hắn sẽ mang đến phiền phức cho ta.

Hắn nói: "Làm chính thất của một quan lục phẩm, ngươi thực sự cho rằng, ngươi đã là một con người sao?"

Bàn tay bóp cổ ta dần siết chặt hơn. Thấy hắn càng lúc càng quá đáng, ta muốn giãy giụa. Thoát khỏi hắn vốn dĩ rất dễ. Thế nhưng đúng vào lúc này, ta bỗng cảm thấy một cơn tắc khí, xương cốt bủn rủn, theo sức lực trên cổ mỗi lúc một tăng, trước mắt ta dần tối sầm lại.

Mơ hồ như nghe thấy hắn đang nói…

"Ngươi vĩnh viễn… cũng không thoát khỏi lòng bàn tay bản vương."

18.

Lần nữa mở mắt ra, trước mắt ta là một màu đen kịt.

Đưa tay chạm vào, chỉ cảm nhận được lớp sắt lạnh lẽo, trên bề mặt là vết hoa văn hình rắn quen thuộc, chính là loại ta đã từng chạm vào vô số lần. Mùi tanh nồng của sắt và m.á.u xộc thẳng vào mũi. Đây chính là chiếc hộp sắt mà năm đó ta từng bị phạt khi luyện võ.

Lần lâu nhất, ta đã bị nhốt trong này suốt ba ngày ba đêm. Những vết m.á.u còn sót lại phía trên đều là dấu vết ta để lại khi từng ra sức cào cấu, đ.ấ.m đá trong cơn hoảng loạn. Thời gian đổi thay, nhưng cảnh tượng chẳng khác gì khi xưa.

Ta đã cao lên rất nhiều, chân không duỗi thẳng được nữa. Thế nhưng, cuối cùng ta vẫn bị nhốt vào đây lần nữa. Nỗi sợ hãi quen thuộc như muốn nhấn chìm ta ngay tức khắc.

Ta không ngừng nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh, bình tĩnh…

【Ngươi không thể lại sợ chiêu này.】


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com