Sở Thanh Phong vội vàng nói: "Lâm hiền huynh, huynh say rồi, nên cẩn trọng lời nói."
Vị Hàn Lâm trẻ tuổi kia phất tay áo: "Thanh Phong huynh, huynh không ở kinh thành, huynh không biết! Ta chỉ hận thôi! Người đọc sách trong thiên hạ, có ai không ngưỡng mộ cốt khí của Bạch thiếu sư năm đó! Ninh vương đính hôn với con gái của thiếu sư, nhưng sau lưng lại lợi dụng ông ấy..."
"Ngươi nói cái gì?!"
Ta mất khống chế, đột ngột đứng bật dậy. Bầu không khí trên bàn rượu đột nhiên trở nên ngượng ngùng, tất cả đều quay lại nhìn ta đầy khó hiểu.
Sở Thanh Phong vội đứng dậy đỡ ta: "Nương tử..."
Ta hất tay hắn ra, hỏi vị Hàn Lâm trẻ tuổi kia: "Ngươi nói cái gì? Bạch thiếu sư, là bị Ninh vương hại sao?"
Hắn lúng túng nói: "Đệ muội, ta lỡ lời lúc say rồi, muội ngàn vạn lần đừng nói lại với Ninh vương..."
Ta không còn nghe thấy gì nữa. Khoảnh khắc ấy, cảm giác như từng khúc xương trong cơ thể ta đều rạn nứt. Đến khi hoàn hồn lại, nước mắt đã trào ra khỏi khóe mắt.
Sở Thanh Phong nhẹ nhàng kéo ta vào lòng, tùy ý nói vài câu để che giấu. Nhưng trong lòng ta tựa như có phong ba bão táp, chẳng còn nghe được bất cứ điều gì nữa...
31.
Đợi mọi người đi hết, Sở Thanh Phong bế ta trở về phòng.
Ta gục trên vai hắn mà khóc nức nở. Sao ta lại có thể ngu ngốc đến mức này? Bao năm nay ở bên cạnh Ninh vương, chứng kiến hắn một lòng tranh đoạt ngôi vị thái tử. Chẳng lẽ mãi đến khi phụ thân ta chết, hắn mới sinh ra dã tâm sao?
Năm đó, thuộc hạ cũ của Thái tử tiền triều đông đảo như vậy, tại sao chỉ có mỗi nhà ta bị diệt môn!
Chỉ có thể là vì hắn đã lừa gạt cả phụ thân ta! Nực cười thay, phụ thân vẫn còn cho rằng hắn sẽ cam tâm tình nguyện làm một thân vương nhàn tản.
Ta đã làm gì thế này… Ta bị kẻ thù lợi dụng, giúp hắn trừ khử kẻ địch, thậm chí từng một lòng một dạ tin tưởng hắn. Ta còn mặt mũi nào xứng đáng làm con gái của cha mẹ ta đây!
"Nương tử..."
"Ta đáng chết, thực sự đáng chết!"
Sở Thanh Phong ôm lấy thân thể đang run rẩy vì kích động của ta: "Nương tử, không phải lỗi của nàng, thực sự không phải lỗi của nàng..."
Ta vừa khóc vừa lắc đầu: "Không, chàng không hiểu, chàng không biết ta đã làm những gì! Ta... ta căn bản không xứng làm người!"
Hắn khẽ giọng nói: "Nương tử, nàng là người tốt nhất. Đừng khóc, đừng đau lòng."
"Nương tử, bất kể nàng muốn làm gì, vi phu cũng sẽ giúp nàng."
"..."
Hôm đó, ta khóc đến mệt lả, gục trong lòng hắn, dần trở nên tê dại. Từ đầu đến cuối, hắn không hề hỏi ta vì sao, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ vào lưng ta để an ủi.
Ta chợt lên tiếng: "Phu quân."
"Ừ?"
"Ta mới nhớ ra, lúc nhỏ phụ thân mẫu thân đã đặt cho ta một nhũ danh, gọi là Phúc Miên."
Ta không nên quên mất, ta là Bạch Phúc Miên.
Chứ không phải thanh đao trong tay Ninh vương, gọi là Lăng Sương.
32.
Ta quyết định liều một phen.
Sáng sớm hôm sau, ta mang thủ cấp đến phủ Ninh vương. Hắn cẩn thận hơn ta tưởng, bên người mang theo hai cao thủ, không để ta đến gần.
Ta quỳ xuống, nâng hộp gỗ trong tay dâng lên. Hộ vệ hai bên mở ra xem.
Sắc mặt hắn hiện lên một tia khinh miệt: "Bổn vương hứa cho ngươi vinh hoa phú quý, ngươi không cần, lại cứ nhất định phải tìm đường chết. Đem ra ngoài cho chó ăn đi."
"Rõ."
Sau đó, hắn nhìn ta: "Người của Phi Điểu Các thế nào?"
Ta cúi đầu đáp: "Trên dưới đều hoang mang sợ hãi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người bên cạnh lập tức nói: "Vương gia, lúc này nếu phái người đi chiêu dụ, e rằng có thể đạt được hiệu quả gấp bội."
Ta không lên tiếng. Cho đến khi vạt áo thêu kim tuyến xuất hiện ngay trước mặt ta. Ta khẽ nhíu mày.
Hắn gọi ta: "Sương Nhi."
33.
Thật ghê tởm.
Nhưng ta cố gắng nhịn xuống.
Hắn đỡ ta dậy: "Giận sao?"
Ta nhịn hết nổi, muốn vùng khỏi tay hắn: "Vương gia, ta có thể làm việc cho ngài, nhưng xin ngài tự trọng..."
Những lời này trái lại lại chọc giận hắn, hắn càng siết chặt cánh tay ta hơn.
"Thế nào, thật sự xem bản thân là Sở phu nhân rồi sao?"
Ta... thật sự muốn g.i.ế.c hắn ngay lập tức. Hắn kẹp lấy cằm ta, ép ta phải đối diện với hắn.
"Không cam lòng? Muốn g.i.ế.c bản vương?"
Để tránh bị hắn bóp đến bầm tím, ta vẫn là tự gỡ tay hắn ra.
"Vương gia, ta hận ngài, nhưng ta có thể làm gì đây? Hoàng hậu nương nương chỉ còn hai vị hoàng tử."
Đây là lời mà Phượng Lương Nguyệt dạy ta phải nói. Nàng ta bảo, muốn lấy lại lòng tin của hắn, chỉ dựa vào việc giúp hắn làm việc là không đủ.
Điều này ta đồng ý. Ta và Hứa Hà Doanh đều làm việc cho hắn, nhưng hắn căn bản không xem chúng ta là người. Cách duy nhất khiến hắn buông lỏng cảnh giác với ta chính là để hắn thấy được sự bất lực, vô vọng và yếu đuối của ta.
【Hoàng hậu nương nương chỉ còn hai vị hoàng tử.】
Một người là hắn, một người là Thái tử - kẻ thù của ta.
Ta không những không thể g.i.ế.c hắn mà còn phải bảo vệ hắn. Một kẻ yếu đuối đến mức nào mới nói ra được lời này. Trên mặt hắn lộ ra vẻ chế giễu nhưng rốt cuộc cũng không còn hung hăng như trước nữa.
"…Yên tâm, chỉ cần ngươi nghe lời, bản vương sẽ cho ngươi cơ hội quay về bên bản vương."
34.
Trước khi rời đi, ta đề nghị muốn gặp Hứa Hà Doanh một lần.
Ninh vương rất thả lỏng: "Ngươi và nàng quan hệ cũng không tệ nhỉ."
Ta nói: "Trước đây trong vương phủ, vương phi đối xử với ta rất tốt."
Ninh vương hờ hững nói: "Đối với ngươi tốt? Có bằng bản vương đối tốt với ngươi không? Bản vương đích thân cứu ngươi ra khỏi Nhạc phường, còn cho người dạy ngươi một thân bản lĩnh."
Ta: "..."
Không muốn hé răng.
Hắn nói: "Nói đi, câm rồi à?"
Được rồi, nhất định phải làm ta buồn nôn đến thế sao?
Ta chỉ có thể nói: "Không dám quên đại ân của vương gia."
Hắn cuối cùng cũng hài lòng, sau đó nói với ta: "Vương phi bệnh rồi, không thể gặp khách."
Ta khẽ siết chặt nắm tay. Lúc này, ta may mắn vì bản thân đã từng trải qua những huấn luyện đó. Dù trong lòng có sấm sét cuồn cuộn, gương mặt ta vẫn có thể bình thản như mặt hồ lặng sóng.
Ta cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất hỏi hắn: "Hôm đó ta uống trà của nàng, sau đó thì hôn mê."
Hàm ý: Ta biết ngươi đã hạ độc.
Hắn cười lạnh: "Con người đều có số mệnh cả."
Ta không còn gì để nói, bởi vì hắn căn bản không phải là người.