Thư Tình

Chương 105: Tiếc nuối



Chương 105: Tiếc nuối

Khúc Hàm cuối cùng ở trong cửa hàng lựa tới lựa lui, từ đèn ngủ đến vòng tay, cho đến bình giữ nhiệt. Đến cuối, cô mua một bộ tai nghe, giống như tặng một người bạn bình thường, là một bộ tai nghe chẳng có gì đặc biệt cả.

Tần Tranh liếc nhìn món quà của cô, hỏi: "Chỉ cái này thôi sao?"

Khúc Hàm gật đầu.

Tần Tranh cũng không có ý kiến gì, nói một câu: "Cũng tốt."

Khúc Hàm gượng cười, lúc trả tiền, cô đứng ở quầy thu ngân, nhìn Tần Tranh đang đợi ở cửa mà vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, Tần Tranh lại đi cùng cô để mua quà sinh nhật cho Vân An.

Đây là chuyện mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhưng Tần Tranh nói rất đúng, lúc chọn món quà này, trong lòng cô rất vui vẻ.

Có lẽ sau này khi hồi tưởng lại đoạn tình cảm này, trong lòng cô cũng sẽ vui vẻ.

Vào một ngày rất bình thường, cô đã thích một người, và vào một ngày bình thường, cô đã buông bỏ người đó, không có đau khổ, không có giằng xé, chỉ có cam tâm tình nguyện.

Trên đường về, Khúc Hàm cầm tai nghe, thỉnh thoảng liếc mắt sang Tần Tranh. Lúc gần đến khách sạn, Tần Tranh không nhịn được nữa, cô quay đầu lại: "Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái đi, yên tâm, bây giờ nhìn tôi còn chưa thu phí đâu."

Khúc Hàm:...

Khúc Hàm lẩm bẩm: "Nói cứ như sau này nhìn cậu phải trả phí vậy."

"Chuyện đó khó nói lắm." Tần Tranh nhún vai: "Biết đâu sau này tôi thành ngôi sao lớn, không thu phí không được."

Khúc Hàm nghi ngờ: "Sau này cậu muốn làm ngôi sao à?"

Tần Tranh sờ má: "Biết đâu được, dù sao thì khuôn mặt này cũng rất hoàn mỹ."

Khúc Hàm: "...Cậu tự luyến quá rồi đó."

Tần Tranh: "Nói đi, nhìn tôi làm gì, muốn làm bạn với tôi à?"

Khúc Hàm cố nén một hơi.

Cô không lên tiếng.

Tần Tranh cũng không miễn cưỡng.

Lúc sắp xuống xe, Khúc Hàm nhét túi quà trong tay mình vào tay Tần Tranh. Tần Tranh sững sờ hai giây, rồi vội vàng đuổi theo: "Ý gì đây?"

Khúc Hàm nói: "Cậu giúp tôi tặng quà cho cậu ấy đi."

Tần Tranh bật cười: "Cậu không sợ tôi nuốt riêng sao?"

Khúc Hàm nói: "Nuốt riêng cũng không sao."

Tình cảm của cô, đã hoàn toàn buông bỏ trong quá trình mua quà rồi. Dù cho có bị Tần Tranh nuốt riêng, cô cũng sẽ không có ý kiến. Hơn nữa, cô biết Tần Tranh sẽ không làm vậy.

Tần Tranh cong môi: "Cậu thật sự tin tưởng tôi quá ha."

Khúc Hàm nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Tần Tranh, cả vầng trán trắng nõn, lông mày mảnh, đôi mắt to, con ngươi đen láy, sơn căn sâu, sống mũi cao và đôi môi mỏng. Mặc dù Tần Tranh tự luyến, nhưng những gì cô ấy nói không sai chút nào.

Khuôn mặt này, đủ để làm một ngôi sao lớn.

Cô ấy thật sự rất đẹp.

Phóng khoáng, xinh đẹp rạng rỡ.

Trong ánh mắt cô nhìn Tần Tranh, không còn sự đố kỵ ngày xưa, mà chỉ còn lại sự ngưỡng mộ.

Vì nhận được tin nhắn trong nhóm chat nhỏ, Tần Tranh không cảm nhận được những thăng trầm trong ánh mắt của Khúc Hàm. Diệp Dư đã về nhà, Khương Nhược Ninh gần như đang tường thuật trực tiếp:【Mấy cậu đoán xem đôi vợ chồng đó gặp Diệp Dư sẽ nói gì?】

Tin này được gửi từ nửa tiếng trước.

Trong nhóm chỉ có Thời Tuế và Khương Nhược Ninh trò chuyện sôi nổi.

Năm phút trước.

Khương Nhược Ninh:【Ây da, sắp đến nơi rồi.】

Tần Tranh:【...】

Chi bằng cô ấy cầm điện thoại quay cả video còn hơn.

Khương Nhược Ninh cũng rất muốn, cô còn muốn gửi video này cho bất kỳ ai xem, để cả thế giới thấy được bộ mặt không biết xấu hổ của cặp vợ chồng này, nhưng cô không có thiết bị, đành phải ôm hận mà tường thuật trực tiếp trong nhóm:【Ây da, cặp vợ chồng đó cũng nhiệt tình ghê nha.】

Thời Tuế:【Chắc chắn là nhiệt tình rồi, Diệp Dư bây giờ là cây rụng tiền mà. Mình nghe nói trên mạng còn có người hỏi thông tin liên lạc của Diệp Dư, muốn mời cậu ấy đi hát đó.】

Khương Nhược Ninh:【Hèn chi.】

Khương Nhược Ninh đi bên cạnh Diệp Dư, Vương Mỹ Tâm vừa nhìn thấy Diệp Dư thì sững người vài giây, sau đó mới phản ứng lại: "Tiểu Dư!"

Diệp Dư nghe thấy tiếng bà ta, bèn ngẩng đầu lên. Vương Mỹ Tâm đối với cô không phải hoàn toàn xấu, thỉnh thoảng cũng có lúc tốt. Khi mua quần áo mới, bà ta sẽ mua cho cô một bộ, lúc ăn cơm thì sẽ để lại cho cô ít thịt, sự tốt bụng của bà ta giống như một cơn hứng khởi nhất thời. Trước đây cô không thấy sự hứng khởi nhất thời ấy có gì không ổn, nhưng sau này càng lớn, sự so sánh với Diệp Khải Trình càng rõ rệt, những điều tốt đẹp đó càng giống như những mũi gai nhọn vô tình, đâm cô đến nỗi mình đầy thương tích.

Lúc mới rời khỏi nhà họ Diệp, cô thật ra đã từng hy vọng, hy vọng Vương Mỹ Tâm sẽ tìm cô về nhà. Sau đó Vương Mỹ Tâm có tìm, nhưng chỉ là để bắt cô trả tiền.

Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, Diệp Dư đã hoàn toàn thất vọng về gia đình này. Vì vậy khi gặp lại Vương Mỹ Tâm, lòng cô như nước lặng, ánh mắt không hề dao động. Vương Mỹ Tâm thấy gọi mà cô không để ý tới, bèn đi đến bên cạnh: "Tiểu Dư? Con thấy mẹ mà không chào à?"

Diệp Dư lúc này mới mấp máy môi: "Mẹ."

Vương Mỹ Tâm tươi cười rạng rỡ: "Ừ, mau về nhà thôi. Hai đứa này là bạn học của con phải không, mấy đứa có thể về được rồi, cảm ơn mấy đứa đã đưa Tiểu Dư về nhé. Còn có cô cảnh sát Mạc nữa phải không, lần này cũng nhờ có cô đấy."

Khương Nhược Ninh gãi đầu, trợn to mắt, sau đó lập tức nhắn trong nhóm nhỏ:【Mẹ của Diệp Dư định giữ Diệp Dư lại!】

Khương Nhược Ninh:【Ủa khoan, dì Mạc là cảnh sát hả?】

Tần Tranh:【...Cậu phản xạ chậm thật đấy.】

Khương Nhược Ninh:【Mấy cậu có nói đâu! Tần Tranh mình phải đánh chết cậu!】

Tần Tranh:【Mấy cậu ấy đều không nói, sao cậu lại đánh mình?】

Khương Nhược Ninh:【Dù sao cũng phải đánh chết cậu.】

Tần Tranh không để ý đến sự ngang ngược vô lý của Khương Nhược Ninh, đặt điện thoại sang một bên hỏi Khúc Hàm: "Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?"

Khúc Hàm nghe vậy liền nhìn cô, nhất thời không phản ứng kịp, mặt hơi đỏ lên. Khúc Hàm nói: "Cậu, cậu tắm trước đi."

Tần Tranh không do dự, xách theo đồ ngủ đi vào phòng vệ sinh. Không lâu sau đã có tiếng nước chảy, Khúc Hàm ngồi ngẩn ngơ trên giường. Điện thoại rung lên, cô liếc nhìn, là tin nhắn trong nhóm nhỏ của họ. Kể từ khi cô và Vu Bất Tiện cạch mặt nhau, cô đã chặn thông báo của nhóm này. Khúc Hàm cũng từng cân nhắc việc có nên rời nhóm không, nhưng vấn đề giữa cô và Vu Bất Tiện không cần thiết phải kéo những người bạn khác vào, nên cô vẫn luôn ở ẩn.

Không ngờ cũng có lúc cô bị tag tên.

Càng không ngờ rằng, người tag cô lại là Vu Bất Tiện.

Khúc Hàm nhìn kỹ, Vu Bất Tiện hỏi cô:【@Khúc Hàm, ngày mai là thi năm người sao?】

Khúc Hàm tưởng rằng Vu Bất Tiện quan tâm đến cuộc thi, dù sao thì cũng là danh dự của trường, cô không do dự mà trả lời cô ấy:【Ừ.】

Vu Bất Tiện:【Bây giờ tổng điểm của các cậu đang đứng đầu sao?】

Cô ấy biết khá nhiều.

Những người khác trong nhóm cũng phát hiện:【Vu Bất Tiện sao cậu biết vậy?】

Vu Bất Tiện:【Mình có một người bạn cũng tham gia.】

Khúc Hàm không hỏi bạn cô ấy là ai, mà trả lời:【Ừ, có chuyện gì không?】

Vu Bất Tiện:【Ngày mai cậu phá đám đi @Khúc Hàm】

Tin nhắn quá sốc, Khúc Hàm nhất thời không phân biệt được Vu Bất Tiện đang nói đùa hay nói thật.

Những người bạn khác trong nhóm đều gửi dấu chấm hỏi.

Khúc Hàm cũng làm theo:【?】

Vu Bất Tiện:【Không phải chứ, cậu thật sự định để Tần Tranh được toại nguyện à?】

Khúc Hàm không biết chuyện này có liên quan gì đến Tần Tranh, nhưng vẫn hỏi Vu Bất Tiện:【Ý cậu là sao?】

Vu Bất Tiện:【Cậu vẫn chưa biết đúng không? Tần Tranh đang được khen ngợi hết lời, ngay cả hiệu trưởng cũng nói nếu lần này giành giải nhất, thì sẽ trao thưởng riêng cho Tần Tranh đó!】

Khúc Hàm thật sự không biết chuyện này, nhưng cô cũng có thể hiểu được. Quân chủ lực lần này là Tần Tranh, cô ấy gần như không có lúc nào nghỉ ngơi, dù không lên sân khấu thì cũng giúp các bạn khác sắp xếp luận đề và tóm tắt lại luận điểm. Khúc Hàm có thể thấy, mấy người bọn họ đều rất tin phục Tần Tranh, vì vậy việc trao thưởng riêng cho Tần Tranh, cô có thể chấp nhận. Cô tin rằng các bạn khác chắc chắn cũng sẽ không có ý kiến.

Tại sao Vu Bất Tiện lại có ý kiến chứ?

Khúc Hàm cầm điện thoại, gửi đi:【Rồi sao?】

Vu Bất Tiện:【Rồi sao gì nữa? Khúc Hàm cậu tỉnh táo lại đi! Nếu thật sự để Tần Tranh giành giải nhất trở về, cậu sẽ thật sự không còn chỗ đứng trong trường đâu, mọi người đều sẽ nhớ Tần Tranh, chứ không nhớ những người cùng cậu dự thi. Nhưng nếu không có giải nhất thì sẽ khác, nó được kỳ vọng cao nhưng lại thất bại trở về, lại còn thất bại ngay phút chót, các thầy cô sẽ chỉ tiếc nuối và căm ghét nó thôi. Cậu tỉnh táo lại một chút đi! Đây là cơ hội duy nhất để cậu hạ bệ Tần Tranh đó!】

Khúc Hàm nhìn đoạn tin nhắn dài ngoằng này, bỗng nhiên im lặng.

Bởi vì cô phát hiện, có lẽ, có lẽ trước đây, cô thật sự có thể bị Vu Bất Tiện thuyết phục, sẽ bị sự ghen tị và căm ghét che mờ đôi mắt. Cô có thể sẽ—

Khúc Hàm suy nghĩ một chút, lông tơ dựng hết cả lên.

Trước đây, hóa ra cô lại là một người đáng ghê tởm như vậy.

Khúc Hàm lập tức ném điện thoại lên giường, như thể nó là củ khoai lang nóng bỏng tay. Tần Tranh tắm xong trở ra, thấy Khúc Hàm như vậy thì tò mò: "Cậu làm gì thế? Gặp ma à?"

Nghe thấy tiếng cô, Khúc Hàm ngẩng đầu lên nhìn cô, đột ngột hỏi: "Tần Tranh, cậu có thấy tôi trước đây giống ma không?"

Bàn tay đang lau tóc của Tần Tranh dừng lại, cô bước đến bên cạnh Khúc Hàm, nhìn kỹ Khúc Hàm, một lúc sau nói: "Cậu đừng có dọa tôi."

Khúc Hàm:...

Cô không dọa Tần Tranh, chỉ là cảm thấy, lòng đố kỵ của con người, hóa ra còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Tần Tranh khẽ "Này" một tiếng.

Khúc Hàm nói: "Vừa rồi tôi nhận được tin nhắn của Vu Bất Tiện."

Tần Tranh nhìn cô.

Khúc Hàm nói: "Cậu ấy bảo tôi ngày mai cố ý thua trận thi tranh biện."

Tần Tranh tỏ thái độ thờ ơ: "À."

Tần Tranh tiếp tục lau mái tóc ướt, Khúc Hàm không thể tin nổi: "Cậu không nghe thấy à, cậu ấy bảo tôi cố ý thua trận thi tranh biện đó!"

Tần Tranh nói: "Nghe thấy rồi."

Khúc Hàm nhìn chằm chằm cô: "Nghe thấy rồi mà cậu cũng không có phản ứng gì sao? Cậu không sợ ngày mai tôi thật sự làm vậy à?"

"Không sợ." Tần Tranh nói: "Khúc Hàm, cậu không phải loại người đó."

Khúc Hàm bị cô nói cho đỏ mặt: "Cậu đừng nói như thể rất hiểu tôi vậy."

Đến tận hôm nay, Khúc Hàm mới hiểu được một chút về bản thân mình ngày xưa.

Tần Tranh nói: "Tôi hoàn toàn không hiểu cậu."

Khúc Hàm đối diện với cô.

Tần Tranh nói: "Chỉ là tôi tin cậu."

Khúc Hàm bị cô nói cho cứng họng, muốn phản bác, môi mấp máy nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng quay đầu đi: "Tôi đi tắm đây."

Tần Tranh gật đầu, nhìn bóng lưng chạy trối chết của Khúc Hàm, rồi cúi đầu cười.

Cô cầm lấy điện thoại, thấy chuyện của nhà họ Diệp trong nhóm chat nhỏ đã tạm lắng xuống, Diệp Dư cũng đã được đưa về nhà thuê an toàn. Khương Nhược Ninh căm phẫn ngút trời:【Mẹ nó! Gia đình này đúng là đê tiện thật! Họ định bán Diệp Dư cho công ty quản lý, còn nói đã nhận tiền đặt cọc của người ta, cũng đã ký hợp đồng giúp Diệp Dư luôn rồi. Lần này nếu không có dì Mạc đi cùng, mình cảm thấy tụi mình cũng không đưa Diệp Dư đi được!】

Vân An:【Diệp Dư, gần đây cậu đừng về nhà, cũng đừng nghe điện thoại của họ. Nếu họ tìm đến, dì Mạc bảo cậu cứ liên lạc trực tiếp với dì ấy.】

Diệp Dư:【Mình biết rồi.】

Tần Tranh:【Kim Mạn có nói khi nào sẽ đến tìm cậu không?】

Diệp Dư:【Vẫn chưa.】

Tần Tranh:【Cũng không cần quá vội, đợi ngày mai tụi mình về rồi nói sau.】

Diệp Dư:【Được.】

Tần Tranh bỏ khăn mặt xuống, nằm trên giường, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay rung lên. Cô liếc nhìn tên người gọi đến, rồi bắt máy. Vân An gọi cô: "Tranh Tranh."

Giọng nói ấm áp, như được ngâm trong nước. Tần Tranh rất thích, cô khẽ đáp: "Ừm."

Vân An nghe ra sự mệt mỏi trong giọng cô, hỏi: "Cậu mệt lắm hả?"

Tần Tranh nói: "Cũng hơi mệt, về cậu mát-xa cho mình nha."

"Được thôi." Vân An nói: "Bây giờ cậu về khách sạn rồi chứ?"

Tần Tranh nói: "Đã nằm xuống rồi nè."

Vân An hỏi cô: "Khúc Hàm đâu?"

Tần Tranh: "Đi tắm rồi."

Vân An "À" một tiếng, Tần Tranh tiếc nuối: "Tại sao người tắm trong phòng vệ sinh không phải là cậu chứ."

Vân An:...

Mặt Vân An bị chiếc điện thoại làm bỏng mấy giây, nàng ho một cái để che đi sự ngượng ngùng.

Tần Tranh "chậc" một tiếng: "Giả bộ cái gì, chẳng lẽ cậu không muốn xem mình tắm à?"

Vân An bị lời Tần Tranh nói gợi lại ký ức, không dám nhắm mắt, đứng dậy đi nhanh hai bước trong phòng để làm dịu đi khí huyết dâng lên não. Qua điện thoại, Tần Tranh nghe thấy Vân An gọi: "Tranh Tranh."

Giọng Tần Tranh vô tội: "Hửm?"

Giọng Vân An kìm nén: "Đừng nói nữa."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tranh: Giả bộ không muốn xem.

Vân An: Không có giả bộ, muốn xem mà.

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.