Thư Tình

Chương 107: Sao vậy



Chương 107: Sao vậy

Về nhà, Vân An chưa bao giờ cảm thấy hai chữ này lại dễ nghe đến vậy. Thật ra, lúc ở bên cạnh Tần Tranh, nàng thường xuyên nghe Tần Tranh nói về nhà. Các đồng nghiệp mời đi liên hoan, Tần Tranh nói: "Thôi, tôi về nhà còn có chút việc."

Bạn bè rủ rê, Tần Tranh nói: "Nhà có nuôi mèo con, không rời người được."

Sau đó nàng nhìn Tần Tranh trở về căn nhà lạnh lẽo vắng vẻ, có lúc thì Tần Tranh luộc vài cái sủi cảo, có lúc là một tô mì, hoặc cũng chẳng ăn tối, chỉ ngồi ngoài ban công, tựa vào lan can, phóng tầm mắt xuống dưới.

Nàng sẽ nhìn thẳng vào mắt Tần Tranh, nhưng trong mắt cô, không hề có chút bóng dáng nào của nàng.

Nàng càng cố chọc cho Tần Tranh cười, vẻ mặt Tần Tranh lại càng bình thản, con ngươi lạnh lẽo.

Có mấy lần Tần Tranh gọi điện cho Khương Nhược Ninh, hỏi cô ấy đang ở đâu. Bên phía Khương Nhược Ninh tiếng người ồn ào, huyên náo lạ thường, cô ấy í ới trong điện thoại với Tần Tranh: "Tới chơi đi, một mình ru rú ở nhà chán chết."

Tần Tranh đã tới vài lần, cô mặc một chiếc váy ngắn phù hợp để khiêu vũ, kết quả sau khi đến nơi thì lại chẳng có chút hứng thú nào.

Khương Nhược Ninh chọc vào trán cô: "Cái câu 'người sống mà như chết' trên mạng nói chính là trạng thái này của cậu đấy. Rốt cuộc cậu đã sống kiểu gì mà như bà cụ 70, 80 tuổi thế này?"

Bị trách móc, Tần Tranh bĩu môi, sau đó bị Khương Nhược Ninh kéo vào sàn nhảy.

Thật ra Tần Tranh nhảy rất đẹp, cơ thể cô phối hợp nhịp nhàng, vì để giữ dáng, cô còn đăng ký lớp học nhảy, chỉ cần lắc lư trên sàn nhảy vài cái là cô đã trở thành tâm điểm. Nàng đứng trong đám đông, nhìn ánh đèn flash chỉ chiếu lên một mình Tần Tranh, nghe những lời thì thầm to nhỏ bên cạnh, chợt thấy một bàn tay định kéo Tần Tranh đi. Nàng đứng chắn trước mặt Tần Tranh, nhìn bàn tay đó xuyên qua cơ thể mình.

Tần Tranh né sang một bên, nhíu mày nhìn người kia. Người nọ say khướt, nói: "Uốn éo cũng được đấy, qua đây uống với ông vài ly nào."

Gã vừa dứt lời, một ly rượu đã hất mạnh vào đầu gã. Khương Nhược Ninh nói: "Uống được tí nước tiểu khai mà cũng tưởng mình là ông hả? Nhìn cũng sàn sàn tuổi ông nội tao rồi đấy."

Mắt gã đàn ông lập tức đỏ ngầu, gã bị người bên cạnh kéo lại, ghé vào tai thì thầm gì đó. Xung quanh không quá yên tĩnh, nhưng nàng đứng gần nên nghe được người bên cạnh gã nói: "Đừng gây sự, tụi nó có quan hệ với nhà họ Lâm đó."

Gã đàn ông tức thì tỉnh rượu, vẻ mặt lúng túng.

Tần Tranh quay đầu nói với Khương Nhược Ninh: "Đi thôi."

Khương Nhược Ninh "Ây" một tiếng: "Đi đâu?"

Tần Tranh nói: "Về nhà."

Nàng đi theo sau Tần Tranh, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, mái tóc bay trong gió, đường cong tinh tế trên gương mặt, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu sắc màu lạnh như băng.

"Tranh Tranh." Vân An đột nhiên gọi một tiếng. Tần Tranh ngẩng đầu, từ mặt hông nhìn nàng. Vân An cụp mắt, đối diện với đôi mắt chứa đầy vẻ vui mừng của cô, nói: "Ôm chặt mình đi."

Hai tay Tần Tranh càng dùng sức ôm Vân An hơn, lực đủ để siết đứt eo nàng. Cô hỏi: "Đủ chặt chưa?"

Giọng Vân An rầu rĩ: "Chưa đủ."

Tần Tranh bật cười: "Siết chết cậu bây giờ."

Vân An cũng cười.

Phía sau hai người, Khương Nhược Ninh và Diệp Dư đang đạp xe. Khương Nhược Ninh nói: "Nhìn không nổi nữa, thật sự nhìn không nổi nữa. Cậu nói xem, sao người ta có thể sến súa đến mức này chứ?"

Diệp Dư nói: "Chắc là cũng vì quá thích nhau thôi."

Khương Nhược Ninh nói đầy lý lẽ: "Mình mà có thích ai cũng không bao giờ như vậy."

Diệp Dư hỏi Khương Nhược Ninh: "Vậy nếu cậu thích một người thì sẽ như thế nào?"

Khương Nhược Ninh nghĩ một lát: "Chắc cũng như bây giờ thôi?"

Diệp Dư nói: "Cậu thích ai rồi sao?"

Khương Nhược Ninh lắc đầu, sau đó hỏi Diệp Dư: "Sao vậy, cậu thích ai rồi hả?"

Diệp Dư không lên tiếng, chỉ đỏ mặt cười e thẹn. Khương Nhược Ninh "Ây" một tiếng: "Ai thế ai thế?"

Khương Nhược Ninh đạp xe đến bên cạnh Diệp Dư, hai người đi song song. Khương Nhược Ninh đột nhiên nhíu mày: "Không phải là Tranh Tranh đấy chứ?"

Diệp Dư nói: "Đương nhiên không phải."

"Vậy thì tốt, mười người bạn mình gặp thì có tám người là nhắm vào cậu ấy nên kết bạn với mình, muốn coi mình là bàn đạp. Cậu không được như vậy đâu, mình sẽ đau lòng đó." Khương Nhược Ninh nói với cô.

Diệp Dư quay đầu: "Cậu sẽ đau lòng sao?"

"Đương nhiên là sẽ đau lòng rồi." Khương Nhược Ninh nói: "Ngoài Tần Tranh ra, cậu và Thời Tuế là những người bạn thân nhất của mình."

Diệp Dư "Ừm" một tiếng, hỏi cô ấy: "Vậy Vân An thì sao?"

"Vân An là người nhà đi kèm." Khương Nhược Ninh nói: "Hai người họ hòa thuận với nhau thì mình cũng tốt với Vân An, hai người họ không hòa thuận với nhau nữa thì mình sẽ ghét Vân An."

Diệp Dư:...

Tình cảm của Khương Nhược Ninh, được phân biệt rõ ràng.

Không biết từ bạn bè đến mối quan hệ gần gũi hơn.

Cần phải đi bao nhiêu bước.

Khương Nhược Ninh cười hì hì đến gần cô: "Cậu thích ai thế?"

Diệp Dư cúi đầu đạp xe, gió thổi đỏ bừng hai má, là tình cảm bỏng cháy và tuổi thanh xuân.

Cho đến khi về nhà, Khương Nhược Ninh vẫn không hóng được chuyện phiếm này, cô tỏ ra vô cùng tiếc nuối, còn muốn kéo Diệp Dư xuống xe để nói chuyện tiếp. Diệp Dư nói: "Mình phải về nhà rồi."

"Không về cũng không sao, tối nay ở lại nhà mình đi, hai đứa mình ngủ chung." Vì để hóng chuyện, Khương Nhược Ninh nhiệt tình mời mọc. Diệp Dư lập tức đỏ mặt, Tần Tranh nói: "Được rồi, cậu đừng trêu cậu ấy nữa, mấy giờ rồi chứ."

Khương Nhược Ninh lúc này mới chịu thôi: "Thôi được rồi, mấy cậu về nhà đi đường cẩn thận."

Diệp Dư và Vân An đạp xe song song, Tần Tranh hỏi Diệp Dư: "Kim Mạn về có liên lạc với cậu không?"

"Có liên lạc." Diệp Dư nói: "Trước Tết chị ấy sẽ đến một chuyến, còn nói sẽ mang hợp đồng qua."

Tần Tranh: "Đã nói chuyện hợp đồng rồi à?"

Diệp Dư gật đầu: "Có nói chuyện sơ qua, các điều khoản cụ thể trong hợp đồng phải đợi chị ấy qua rồi mới bàn kỹ được." Nói đến đây, Diệp Dư quay đầu: "Tranh Tranh..."

"Mình biết." Tần Tranh nói: "Mình sẽ đi cùng cậu, hợp đồng mình cũng sẽ xem giúp cậu."

Diệp Dư cắn môi: "Cảm ơn cậu."

Tần Tranh nói: "Khách sáo gì chứ, người nhà cậu còn tìm cậu không?"

Diệp Dư nói: "Sáng nay có gọi cho mình, nhưng mình không nghe máy."

Buổi trưa Diệp Khải Trình còn đến trường tìm cô, ba mẹ cô đến trường nhưng không được vào, nên bảo Diệp Khải Trình đến. Thái độ của Diệp Khải Trình đối với cô không giống như trước đây, cứ luôn nói những lời tốt đẹp muốn cô trở về, còn nói người quản lý kia rất tài giỏi, có thể lăng xê cô thành ngôi sao lớn, nói cô đi theo người quản lý đó chắc chắn là việc đúng đắn.

Diệp Dư không biết, nhưng Tần Tranh thì biết, đâu phải quản lý gì, chỉ là một kẻ cò mồi, chẳng qua muốn ký hợp đồng với Diệp Dư với giá thấp, sau đó bán lại cho công ty lớn với giá cao. Chỉ là cái giá thấp của hắn, trong mắt ba mẹ Diệp Dư, đã là giá cao rồi, nên họ mới nóng lòng như vậy.

Tần Tranh nói: "Không cần để ý đến họ."

Diệp Dư nói: "Mình biết mà Tranh Tranh."

Tần Tranh nhìn dáng vẻ điềm nhiên của Diệp Dư lúc này, rất hài lòng. Về đến cửa nhà, cô không yên tâm, bèn bàn với Vân An đưa Diệp Dư về tận nơi, cho đến khi Diệp Dư vào cửa chính, Tần Tranh mới nói: "Chúng ta cũng về thôi."

Vân An không lên tiếng, cứ thế nhìn cô chằm chằm.

Tần Tranh bị nàng nhìn đến nỗi phải cúi đầu, nhìn quanh mình một vòng, lại vô thức sờ lên má, vừa định hỏi nàng đang nhìn gì thì Vân An đã nói: "Sao cậu lại đến trường?"

Tần Tranh:...

Nàng đúng là nhịn giỏi thật, suốt cả quãng đường không nói nửa lời, cô còn tưởng mình đến trường, Vân An thấy cô sẽ không vui.

Nếu không phải Vân An cứ luôn miệng kêu cô ôm chặt, e là được nửa đường Tần Tranh đã đổi sang ngồi sau xe của Diệp Dư.

Tần Tranh nói: "Không phải cậu nói muốn mình qua sao?"

Vân An nói: "Mình nói là ngày mai."

Tần Tranh nói: "Vậy thì mai mình lại đến."

Vân An: "Không ở nhà nghỉ ngơi hả?"

Tần Tranh nói: "Mình cũng không mệt đến thế."

Vân An không đạp xe nữa, hai người sóng vai đi bộ về. Họ nói chuyện không đầu không đuôi, nghĩ đến đâu nói đến đó, Vân An hỏi cô: "Lần này đến Thượng Kinh, cậu có gặp người nào không?"

Tần Tranh nói: "Cậu muốn hỏi chị của cậu sao?"

Vân An mấp máy môi.

Tần Tranh nói: "Mình chỉ gặp chị ấy một lần."

Thậm chí, cô còn không có cơ hội mở miệng nói chuyện.

Vân An gật đầu.

Tần Tranh muốn hỏi, tại sao chị của nàng lại xuất hiện ở đó, tại sao lại ở cùng Lâm Kinh Lạc, nhưng cô liếc nhìn Vân An, cuối cùng kiềm lại không nói, còn chuyển chủ đề: "Đúng rồi, mình mua quà sinh nhật cho cậu rồi, cậu đoán xem là gì."

Vân An nghiêng đầu nhìn cô: "Là gì vậy?"

Tần Tranh cố tình giữ bí mật: "Đảm bảo là thứ cậu thích." Cô nói: "Khúc Hàm cũng mua quà sinh nhật cho cậu, là tai nghe, chúng ta..."

Vân An nghe cô lẩm bẩm, đột nhiên một tay vịn xe, tay kia kéo cánh tay Tần Tranh, kéo cô đến trước mặt, vươn tay ra ôm lấy cô. Toàn thân Tần Tranh đều là hơi thở của nàng, giữa từng nhịp thở cũng vậy, hai người im lặng đứng đó, đột nhiên không còn âm thanh.

Điện thoại Tần Tranh rung lên, phá vỡ sự yên tĩnh, cô buông Vân An ra, nhìn màn hình, nói: "Là mẹ mình."

Vân An nói: "Trước khi tới, cậu không nói với dì sao?"

Tần Tranh đáp: "Mình có nói với mẹ là mình đến trường một chuyến."

Mẹ cô cũng không biết cô đến trường làm gì, tưởng là có liên quan đến cuộc thi tranh biện, còn giục cô đi nhanh lên. Tần Tranh bắt máy: "Dạ mẹ."

Cô liếc nhìn Vân An.

Vân An yên lặng đứng đó, nhìn cô.

Nhìn đến mức Tần Tranh có chút đỏ mặt.

Cũng không biết có phải vì hai ngày nay không gặp, nên nỗi nhớ đã thêm một lớp filter cho cô hay không, mà bây giờ đối diện với ánh mắt của Vân An, tim cô đều đập loạn xạ. Tần Quế Lan đợi một lúc lâu không thấy trả lời, bèn gọi: "Tranh Tranh?"

Tần Tranh hoàn hồn: "Dạ."

Tần Quế Lan hỏi: "Con tới đâu rồi?"

Tần Tranh nói: "Con sắp về đến nhà rồi ạ."

Tần Quế Lan lúc này mới yên tâm: "Tối nay con ăn bánh bao không? Để mẹ hấp thêm cho con hai cái nhé?"

"Dạ con không ăn đâu mẹ." Tần Tranh nói xong liền hỏi Vân An: "Cậu ăn bánh bao không?"

Vân An lắc đầu.

Tần Tranh nói: "Bọn con đều không ăn đâu ạ, mẹ cứ ngủ trước đi, không cần đợi con đâu."

Tần Quế Lan đi ra khỏi bếp, trở về phòng, nói: "Mẹ biết rồi, con về nhanh lên nhé."

Tần Tranh cúp máy, thấy Vân An ngồi lên xe, cô ngồi lên yên sau, chưa đầy hai phút, hai người đã về đến cửa nhà. Tần Tranh nhảy xuống xe: "Vậy mình về trước đây."

Vân An nhanh tay lẹ mắt, kéo tay cô lại. Tần Tranh quay đầu, Vân An nói: "Cậu vẫn chưa đưa quà cho mình."

Tần Tranh nói: "Ở trong phòng cậu đó."

Vân An nói: "Vậy cũng phải do cậu tự tay đưa cho mình."

Còn giả vờ làm gì chứ.

Tần Tranh không nhịn được mà cong môi, cô cố gắng đè nén, nghiêm mặt: "Thôi được."

Hai người vào nhà, trong nhà không bật đèn, tối om, Mạc Tang Du không có nhà. Lúc Tần Tranh mang quà vào thì đã biết, cô hỏi Vân An: "Dì Mạc tăng ca hả?"

"Hôm nay dì về nhà rồi." Vân An giải thích, Tần Tranh nói: "Vừa nãy mình cũng đâu có thấy dì ấy."

"Không phải nhà đó, là về bên nhà ba mẹ dì ấy."

Tần Tranh hiểu ra, gật đầu, hỏi Vân An: "Dì ấy có thường xuyên qua đó không?"

"Thỉnh thoảng." Vân An không nói, tối nay vốn dĩ Mạc Tang Du định về, nhưng Vân An đã nói: "Dì Mạc, nếu nhà dì có việc thì không cần về vội đâu ạ."

Mạc Tang Du ngầm hiểu ý, cười thành tiếng, nói: "Tối nay Tranh Tranh về sao?"

Nàng thấp giọng: "Dạ."

Mạc Tang Du nói: "Được thôi, vậy tối nay dì không làm phiền hai đứa nữa."

Má Vân An hơi nóng lên, giọng vẫn như cũ: "Con cảm ơn dì Mạc."

Mạc Tang Du nói: "Khách sáo làm gì, lần sau đừng làm phiền dì và dì của con là được."

Vân An:...

Nàng có làm phiền bao giờ đâu.

Nàng hận không thể để Mạc Tang Du và dì...

Vân An ho một tiếng, Tần Tranh quay đầu: "Sao thế? Cảm cúm à?"

Nàng đặt cặp xuống, nói: "Không có."

Tần Tranh dẫn nàng đến cửa phòng, nói: "Nè, quà ở trên bàn cậu đó, vào mở quà đi."

Vân An thấy trên bàn có một hộp quà, nàng đi vào, liếc nhìn món quà, rồi lại nhìn Tần Tranh. Tần Tranh chớp mắt: "Nhìn mình làm gì, mình có phải là quà đâu."

Lời vừa nói ra, cả hai đều sững sờ. Tần Tranh mím môi, quay đầu định đi thì bị Vân An kéo tay lại. Cô có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt trong veo sáng ngời của Vân An.

Lúc ở Thượng Kinh, Tần Tranh đã vô cùng nhớ nhung, ngồi trên máy bay mà cô vẫn còn nghĩ, nếu cô gặp được Vân An, chắc chắn cô sẽ nhào tới, ôm lấy nàng, vùi vào lòng nàng, ôm một cái ôm kiểu níu chặt lấy áo. Kết quả là cô lại ngồi sau xe, hứng gió lạnh cả một buổi tối.

Những cảm xúc mãnh liệt đó đã bị thổi tan, chỉ còn lại tình yêu triền miên.

Tần Tranh níu lấy áo phao của Vân An, đối diện với nàng hai giây, không nhịn được: "Cậu cứ nhìn mình mãi làm—"

Vân An cúi đầu hôn cô.

Không điên cuồng, không mãnh liệt, một nụ hôn rất dịu dàng, rất hời hợt. Tần Tranh chỉ cảm thấy sự mềm mại và hương thơm thoáng qua trong chớp mắt, cô không thỏa mãn, ngước mắt nhìn Vân An, hai tay ôm lấy má nàng, đôi môi mỏng áp lại gần, cọ xát, đầu lưỡi khẽ khàng đụng chạm. Hai tay Vân An ôm lấy eo Tần Tranh, hơi dùng sức, Tần Tranh lập tức bị bế ngồi lên bàn.

Sao lại thế nữa!

Tần Tranh muốn đẩy nàng ra nhưng không thành công, cô bị hôn đến mức nói năng không rõ ràng: "Cậu làm gì vậy?"

Vân An cắn khóe môi cô nói: "Mở quà."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tranh: Cậu thích tư thế này như vậy à.

Vân An: Sau này cậu cũng sẽ thích thôi.

Tần Tranh:...

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.