Thư Tình

Chương 131: Bị thương



Không phải sợ Tần Tranh thấy, mà là sợ Tần Tranh khóc. Nàng đã hứa với Tần Tranh rằng, nàng bình an ra ngoài thì cũng sẽ vẹn nguyên trở về. Vân An đương nhiên biết Tần Tranh sẽ không để tâm việc nàng bị thương, mà nếu biết, cô chắc chắn sẽ xông đến tìm nàng. Nhưng nếu bây giờ trở về, nàng nghĩ, nàng sẽ không bao giờ đến Trường Hồ được nữa. Chỉ cần nhìn thấy Tần Tranh, nàng chắc chắn sẽ không nỡ rời xa Tần Tranh, đến lúc đó việc liên lạc với Vân Kính Thư cũng sẽ bất tiện.

Ngày nào Lữ Xương Bình chưa bị bắt, thì ngày đó nàng còn nơm nớp lo sợ, đêm không thể ngủ.

Trong nửa năm, nàng dưỡng tốt cơ thể, thuận tiện giúp Vân Kính Thư giải quyết nỗi lo về sau.

Vân Kính Thư nói: "An An, một mình chị cũng có thể làm được."

Vân An nắm lấy bàn tay đang đặt bên giường bệnh của Vân Kính Thư. Lúc trước nàng đi theo Lữ Xương Bình, chạy trốn hai năm mới nắm được cơ hội, nhưng Lữ Xương Bình còn bị chị Lam xử lý trước một bước. Nàng đương nhiên tin vào năng lực làm việc của Vân Kính Thư, nhưng nếu nàng đã có ký ức của kiếp trước, thì tại sao không đẩy nhanh tốc độ, ngăn chặn bao nhiêu tội ác còn chưa bắt đầu?

Vân An nói: "Chị, em biết chị có thể, nhưng bây giờ em thế này, về cũng không có cách nào đi học được. Chị cứ để em ở lại đây với chị đi."

Vân Kính Thư còn định nói gì đó, nhưng Vân An lại nói: "Chị, đã lâu rồi chúng ta không như thế này."

Vân An nói rất tha thiết, Vân Kính Thư không thể nói ra những lời nhẫn tâm đó, cuối cùng nhìn Vân An: "Vậy chị nói trước, em ở bên này mọi việc phải nghe theo sự sắp xếp của chị, không được phép tự ý hành động."

Vân An nói: "Dạ."

Vân An ngoan ngoãn đáp lại. Vân Kính Thư bị Vân An làm cho tức cười, muốn nói em vài câu nhưng lại không nỡ. Cuối cùng hai người nói đến Tần Tranh, Vân Kính Thư hỏi: "Sao em lại thích Tần Tranh vậy?"

Giọng Vân An mềm mại, nàng thì thầm: "Chị, chị mà gặp cậu ấy thì cũng sẽ thích cậu ấy cho xem."

Vân Kính Thư nói: "Chị đã gặp em ấy rồi."

Vân An "Ồ" một tiếng, giọng điệu tinh nghịch. Nàng liếc nhìn Vân Kính Thư: "Chị không thích cậu ấy sao ạ?"

Vân Kính Thư nói: "Em ấy rất thông minh."

Vân An gật đầu: "Cậu ấy là người thông minh nhất em từng gặp."

Vân Kính Thư cười: "Em ấy có biết em tâng bốc em ấy thế này không?"

Vân An nói: "Cậu ấy không biết đâu."

Nói xong, chính Vân An cũng cảm thấy ngại ngùng, bèn bật cười thành tiếng.

Vân Kính Thư nói: "Xem ra chân không còn đau nữa rồi."

Vân An cúi đầu, nàng vẫn còn đau, đau âm ỉ, đau như lóc xương, nhưng những cơn đau này, không bằng nỗi đau của sự nhớ nhung. Nàng nói với Vân Kính Thư: "Chị, lần đầu tiên gặp cậu ấy, em đã cảm thấy cậu ấy rất thơm."

Vân Kính Thư nói: "Em ấy dùng nước hoa gì à?"

Vân An:...

Nàng nói: "Không phải nước hoa."

Vân Kính Thư tò mò: "Vậy là gì?"

Vân An nói: "Là mùi của hoa gạo."

Vân Kính Thư nhìn nàng, không nhịn được mà vạch trần: "Em yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên hả?"

Vân An hiếm khi đỏ mặt, im lặng không nói.

Vân Kính Thư nói: "Lần sau gặp mặt, chị sẽ giúp em nói với em ấy."

Vân An nói: "Cậu ấy biết rồi mà chị."

Vân Kính Thư nhìn vẻ mặt xấu hổ của Vân An, cô thật sự không nỡ nhìn, bèn lắc đầu: "Không nói về em ấy nữa."

Răng sắp ê hết rồi.

Vân An nói: "Vậy nói về chị đi."

Vân Kính Thư hỏi: "Nói về chị chuyện gì?"

Vân An nói: "Chị, chị có hối hận không?"

Vân Kính Thư nhìn nàng, nói: "Chị sao?"

Dường như ngạc nhiên vì Vân An sẽ hỏi câu này, Vân Kính Thư do dự một lúc lâu mới lắc đầu.

Vân An nói: "Không hối hận sao ạ?"

Vân Kính Thư nói: "Chị chưa từng nghĩ đến vấn đề này."

Vân An nhìn chị.

Trong thế giới của Vân Kính Thư, có lẽ chị đã sớm đặt sinh tử ra ngoài lề. Từ khi chị rời khỏi ngôi nhà đó, chị đã coi mình như một người đã chết. Cho nên bao nhiêu năm nay, chị chưa từng liên lạc với nàng. Vân An biết, là vì Vân Kính Thư sợ có liên lạc thì sẽ có vướng bận, sợ lỡ một ngày nào đó chị không còn, nàng sẽ rất đau lòng, thậm chí không thể vượt qua.

Thực tế thì ở kiếp trước, khi tận mắt chứng kiến Vân Kính Thư chết trước mặt mình, tâm lý nàng thật sự đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.

Nhưng chị là chị của nàng mà.

Là người chị duy nhất của nàng.

Sao có thể vì không liên lạc mà cắt đứt nỗi nhớ chứ?

Vân An nói: "Chị ơi."

Vân Kính Thư: "Hửm?"

Vân An nói: "Sau này cũng gọi điện cho em nhé."

Vân Kính Thư nhìn Vân An, Vân An nói: "Được không chị?"

"Vân An, em lớn từng này rồi mà còn làm nũng sao?"

Vân An nói: "Là Tranh Tranh dạy em đó."

Vân Kính Thư:...

Cứ ba câu lại không rời Tranh Tranh.

Vân Kính Thư bất lực: "Chị biết rồi."

Vân An cong môi, nhưng lại khẽ hít một tiếng. Vân Kính Thư căng thẳng: "Thuốc hết tác dụng rồi à?"

"Dạ." Trán Vân An rịn ra mồ hôi, nàng nhắm mắt lại: "Dạ không sao, đã đỡ nhiều rồi."

Vân Kính Thư lau mồ hôi cho nàng, ngồi bên giường nàng mãi đến tận nửa đêm.

Vốn dĩ đã nói nửa tháng có thể phẫu thuật, thế nhưng nghỉ ngơi cả tháng bác sĩ mới gật đầu. Ngày phẫu thuật, Vân An gọi điện cho Tần Tranh. Tần Tranh lo lắng: "Sao qua một tháng mới phẫu thuật vậy? Có nghiêm trọng lắm không? Tình hình chị cậu bây giờ thế nào rồi?"

Vân An nói: "Bây giờ đang chờ làm phẫu thuật, không có gì khác đáng ngại."

Tần Tranh nói: "Vậy phần bị bỏng của chị ấy, có nghiêm trọng không?"

"Trước đó có chút nhiễm trùng, giờ thì không sao rồi." Cũng là vì nhiễm trùng nên mới trì hoãn thời gian, vốn là nửa tháng, giờ thì đã một tháng. Vân An nói: "Tranh Tranh, cậu không cần lo đâu, có mình ở đây rồi. Cậu sắp có bài thi tháng, đúng không?"

"Ừm." Tần Tranh nói: "Thứ sáu này thi tháng."

Vân An cười.

Tần Tranh nói: "Đến lúc đó thi xong, mình gửi đề cho cậu."

Vân An nói: "Được."

Mặc dù nàng không ở trường, cũng đã nói với Tần Tranh là cần học lại một năm, nhưng mỗi ngày Tần Tranh đều gửi cho nàng hai bộ đề thi và bài tập ôn luyện. Thời gian nằm trong bệnh viện, ngoài việc gặp Vân Kính Thư ra, Vân An đều không ngừng làm đề và ôn tập. Lần kiểm tra Tiếng Anh trước, nàng thậm chí còn cao hơn Tần Tranh hai điểm. Tần Tranh nói: "Cậu về là có thể trực tiếp tham gia kỳ thi đại học luôn đó."

Vân An nói: "Nếu kịp thời gian."

"Không vội." Tần Tranh lại nói: "Cùng lắm thì mình đi học đại học trước."

Vân An "Ừm" một tiếng.

Tần Tranh nói: "Vân An, chăm sóc tốt cho chị cậu nha. Mình sẽ đợi cậu."

Vân An khẽ nhắm mắt, nàng cúp điện thoại, nhìn đống đề kiểm tra đầy giường, còn có bình truyền dịch đang treo trên tay phải. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cộ tấp nập, mà tâm trạng nàng hơi bực bội. Điện thoại đang cầm trong lòng bàn tay rung lên, Vân An cúi đầu, thấy Tần Tranh gửi một tấm hình, là hình cô vừa chụp bản thân. Tần Tranh ngồi trong lớp, cười với ống kính. Ngón tay Vân An chạm vào bức hình, nàng trả lời Tần Tranh:【Xinh lắm.】

Vai Tần Tranh bị ai đó vỗ một cái, cô quay đầu lại thì thấy là Hạ Kinh Mặc.

Bài thi tháng lần trước, cô vốn định ngồi cùng bàn với Hạ Kinh Mặc, kết quả lúc chọn chỗ ngồi, Khúc Hàm lại ngượng ngùng nói: "Ngồi cạnh mình đi."

Tần Tranh tò mò: "Sao cậu không để Hạ Kinh Mặc ngồi cạnh cậu?"

Khúc Hàm nói: "Ngồi với cậu quen rồi."

Thôi được.

Tần Tranh ngồi cạnh cô ấy. Khúc Hàm nói: "Thật ra hôm đó mình nghe được chuyện cậu nói với Khương Nhược Ninh rồi."

Tần Tranh thắc mắc: "Chuyện gì?"

Khúc Hàm nói: "Cậu nói muốn ngồi cùng Hạ Kinh Mặc ấy."

Tần Tranh còn chưa kịp giải thích là mình nói đùa, thì đã nghe Khúc Hàm nói: "Vân An không có ở đây, cậu cứ ngồi cùng mình đi."

Tần Tranh: "Mình cũng có thể ngồi với Khương Nhược Ninh mà."

Khúc Hàm nói: "Không phải Khương Nhược Ninh muốn ngồi cùng Thời Tuế sao?"

Cũng có mắt nhìn lắm.

Cô ấy đang giúp Vân An canh chừng cô sao?

Mặc dù phương pháp có hơi ngốc, nhưng rất đáng yêu. Tần Tranh hưởng thụ điều đó, ngồi bên cạnh Khúc Hàm, sau đó Hạ Kinh Mặc ngồi sau hai người họ. Một tháng nay thái độ của Tần Tranh với Hạ Kinh Mặc không nóng không lạnh, lúc thì nhiệt tình, lúc thì lạnh nhạt. Đã có mấy lần khiến Khúc Hàm không nhịn được, phải hỏi: "Rốt cuộc là cậu muốn làm bạn với cậu ấy, hay là ghét làm bạn với cậu ấy?"

Tần Tranh cười cười: "Cậu đoán xem."

Khúc Hàm không đoán được.

Hạ Kinh Mặc cũng không đoán được.

Lần nào cũng vào giây phút cuối cùng trước khi sự kiên nhẫn của cô cạn kiệt, Tần Tranh lại cho cô sắc mặt tốt. Tần Tranh cười đến nỗi cong cả mày mắt, dường như vẻ mặt lạnh lùng trước đó chỉ là trò đùa. Vờn nhau một tháng trời, Hạ Kinh Mặc thậm chí đã quen với thái độ thất thường này của Tần Tranh.

Rõ ràng trước đây cô ghét nhất kiểu tính cách này.

Thích một người, quả nhiên sẽ khiến người ta mù quáng.

Hạ Kinh Mặc vỗ vai Tần Tranh, hỏi: "Nói chuyện với ai thế?"

Tần Tranh quay đầu, thấy là Hạ Kinh Mặc thì cũng không ngạc nhiên, ngước mắt nói: "Bạn."

Rõ ràng cô không muốn nói nhiều, Hạ Kinh Mặc đối diện với ánh mắt trong veo và sáng ngời của cô. Tần Tranh khi không vui sẽ như vậy, khi cô vui, trong mắt sẽ có ý cười. Hạ Kinh Mặc chuyển chủ đề: "Thứ sáu thi tháng rồi, cậu ôn xong chưa?"

Tần Tranh nói: "Chẳng có gì để ôn cả."

"Nhưng tôi còn nhiều câu không biết làm." Hạ Kinh Mặc nói: "Cậu dạy tôi đi."

Cô ta nói như thể là chuyện đương nhiên, Tần Tranh cũng không từ chối: "Được thôi."

Hạ Kinh Mặc mừng rỡ, vừa định hẹn Tần Tranh trước tiết tự học buổi tối ra rừng cây nhỏ ôn bài, thì thấy Tần Tranh "xoạt xoạt" đưa ba tờ đề thi cho cô, nói: "Cậu làm cái này trước đi, trước tiết tự học buổi tối tôi sửa giúp cậu."

Hạ Kinh Mặc:...

Cô liếc nhìn Tần Tranh, nghi ngờ cô ấy cố ý.

Vẻ mặt Tần Tranh thản nhiên, ánh mắt quang minh lỗi lạc. Đối diện với ánh mắt dò xét của cô, Tần Tranh nói: "Không muốn làm thì trả lại tôi, tôi đi mấy con phố mới tìm được bộ đề này đấy."

Hạ Kinh Mặc cười: "Làm chứ."

Cô nhìn Tần Tranh: "Đề Tranh Tranh đưa, tôi đều làm cả."

Tần Tranh đè nén lớp da gà nổi lên trên người, đối diện rồi cười với cô ta.

Cả một buổi chiều, hễ rảnh là Hạ Kinh Mặc lại làm bài. Khúc Hàm trở về chỗ ngồi, thấy Hạ Kinh Mặc chăm chỉ như vậy thì nhíu mày.

Hạ Kinh Mặc không thuộc tuýp người đặc biệt ham học, so với việc học, cô ta càng thích trau chuốt bản thân hơn. Nhà trường nghiêm túc buộc học sinh phải mặc đồng phục, Hạ Kinh Mặc cũng mặc, nhưng chỉ mặc trong giờ học, chứ giờ nghỉ trưa và nghỉ tối cô ta đều cởi đồng phục ra, mặc áo khoác của mình. Chúng đều là những chiếc áo khoác rất nổi bật. Hạ Kinh Mặc còn trang điểm, chỉ là lớp trang điểm quá tinh tế, đôi khi nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra được. Nhưng ngồi ngay trước mặt, muốn Khúc Hàm không nhận ra cũng khó. Lông mày đã tỉa, lông mi đã kẹp, da dùng kem che khuyết điểm, khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo, trông rất mơn mởn.

Khúc Hàm tất nhiên không cảm thấy học sinh trang điểm có gì không tốt, nhưng quá chú trọng thì vẫn khiến cô cảm thấy có gì đó khó nói.

Vì vậy sau khi ngồi bàn trước bàn sau, quan hệ của cô và Hạ Kinh Mặc ngược lại trở nên xa cách.

Quan hệ của Tần Tranh và Hạ Kinh Mặc, lại tốt lên.

Đôi khi nhìn hai người tương tác, Khúc Hàm nhíu chặt mày lại.

Tần Tranh lờ đi ánh mắt của Khúc Hàm, cúi đầu tiếp tục học từ vựng, rảnh thì lại nhắn tin cho Vân An.

Hạ Kinh Mặc làm ba tờ đề đến hết giờ tự học buổi tối. Lúc cô đưa cho Tần Tranh, Tần Tranh mỉm cười, nụ cười thật tâm khiến ngũ quan của cô ấy càng thêm sinh động, rạng rỡ xinh đẹp. Cô tham lam nhìn nụ cười của Tần Tranh, đột nhiên cảm thấy những con búp bê Tây mình thích từ nhỏ đến lớn, đều không sánh bằng một Tần Tranh.

Nếu có thể sưu tầm thì tốt rồi.

Hạ Kinh Mặc cụp mắt.

Tần Tranh nói: "Về nhà tôi sửa cho cậu."

Cô mải mê nhìn Tần Tranh, không nghe rõ Tần Tranh nói gì. Tần Tranh bị Khương Nhược Ninh kêu đứng dậy, đeo cặp đi qua trước mặt cô, một mùi hương thoang thoảng quấn quanh bên người Hạ Kinh Mặc. Bạn cùng bàn của cô nói: "Kinh Mặc, nhìn gì vậy?"

Hạ Kinh Mặc quay đầu: "Cậu nói xem, trước đây Tần Tranh thân với ai nhất?"

"Vân An chứ ai." Bạn cùng bàn "À" một tiếng: "Cậu không biết đâu, học kỳ trước cậu ấy xin nghỉ rồi, không đến nữa, hình như nhà có chuyện."

Hạ Kinh Mặc hỏi: "Quan hệ hai người họ rất tốt sao?"

"Tốt không thể tả." Bạn cùng bàn nói nhỏ: "Nghe nói hai người họ ngày nào cũng nắm tay nhau đấy."

Hạ Kinh Mặc nói: "Cậu ấy, còn nắm tay người khác nữa à?"

"Chứ sao nữa." Bạn cùng bàn nói đùa: "Trước đây mọi người đều nói hai người họ đang yêu nhau mà."

Hạ Kinh Mặc gật đầu.

Bạn cùng bàn hạ thấp giọng: "Cậu đừng nói là tôi nói nhé."

Kể từ sau chuyện của Vu Bất Tiện, trong lớp quản lý rất nghiêm những lời đồn thổi, các bạn học sợ một lời nói không chú ý của mình bị người khác nghe được, đi mách với cô Chu. Bạn cùng bàn này khá thích Hạ Kinh Mặc nên mới chịu nói. Hạ Kinh Mặc gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn."

Bạn cùng bàn xua tay, đeo cặp chuồn mất.

Ra ngoài, Tần Tranh đẩy xe đạp đi cùng Khương Nhược Ninh, bên cạnh còn có Thời Tuế. Năm người ngày trước cùng đi cùng về, giờ chỉ còn lại ba người. Tần Tranh xoa xoa vai, nghe Khương Nhược Ninh nói: "Cậu mệt hả?"

Tần Tranh nói: "Ừm."

Khương Nhược Ninh: "Vậy cậu còn đạp xe về được không?"

Tần Tranh nói: "Có một đoạn đường thôi, sao lại không đạp về được? Cậu và Thời Tuế đi trước đi, mình đạp chậm."

Khương Nhược Ninh dựa vào cô: "Đi chung đi chung."

Thời Tuế:...

Cô thở dài.

Tần Tranh là người về nhà cuối cùng. Tối nay Tần Quế Lan trực ban, nhà cửa yên tĩnh. Tần Tranh về đến nhà uống một chén canh gà, rồi nhắn tin cho Vân An như thường lệ. Cô đang đợi Vân An trả lời thì nghe thấy tiếng cành cây ngoài cửa bị giẫm gãy, kêu "rắc" một tiếng. Tần Tranh nhíu mày, lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra cửa, mở cửa ra, chạm mặt với Vân Thụy chưa kịp vào nhà.

Tháng này Vân Thụy vẫn luôn tránh mặt Tần Tranh khi về nhà, đột ngột đối diện như vậy khiến cô sững người, sau đó mới phản ứng lại: "Tranh Tranh?"

Vân Thụy nói: "Hôm nay con tan học sớm thế."

"Dạ." Tần Tranh nói: "Hôm nay không học tiết cuối ạ."

Thảo nào.

Vân Thụy nói: "Sao vậy? Trong người không khỏe sao?"

"Dạ không phải, cả trường đều được nghỉ ạ." Tần Tranh nhìn Vân Thụy đứng ở cửa, nói: "Dì Vân về đi làm lại rồi sao ạ?"

Vân Thụy nói: "Chưa, dì về lấy đồ thôi."

Tần Tranh gật đầu.

Vân Thụy nói: "Vậy dì vào trong trước nhé."

Tần Tranh: "Dạ."

Vân Thụy cúi đầu, cắn răng bước vào nhà. Tần Tranh ở sau lưng cô gọi: "Dì Vân."

Vân Thụy quay người lại, Tần Tranh đi đến bên cạnh cô, giọng hơi khàn: "Người bị thương không phải chị của Vân An, mà là Vân An, đúng không ạ?"

---