Thư Tình

Chương 55: Nắm tay



Chương 55: Nắm tay

Lần này Tần Tranh không do dự, nhảy thẳng từ trên bức tường đá xuống. Cơ thể Vân An phản ứng nhanh hơn cả ý thức của nàng, đến khi hoàn hồn lại thì nàng đã vững vàng ôm trọn lấy Tần Tranh.

Hai tay Tần Tranh vòng qua cổ nàng. Vào mùa đông, quần áo mặc tương đối nhiều, lúc Vân An đỡ lấy Tần Tranh, quần áo quá trơn, Tần Tranh suýt nữa thì tuột xuống. Cô sợ đến mức mặt mày trắng bệch, hồn vía vẫn chưa ổn định hẳn.

Vân An vốn đau đầu như búa bổ, thấy vẻ mặt này của cô, bèn nói: "Mình sẽ không để cậu ngã xuống đâu."

Tần Tranh không tin: "Lỡ thật sự ngã xuống thì sao?"

Vân An nói: "Dù có làm đệm lót dưới cậu, mình cũng sẽ không để cậu bị ngã."

Tần Tranh mím môi.

Cô hỏi Vân An: "Cậu có nhớ được gì không?"

Sau đó nghĩ đến việc Vân An cần phải nằm mơ mới có thể nhớ lại, cô bèn nắm lấy tay Vân An, không nói lời nào mà đi thẳng ra phía ngoài cánh rừng. Vân An bị cô kéo đi mà không hiểu chuyện gì: "Cậu đi đâu vậy?"

Tần Tranh cũng không quay đầu lại: "Đi ngủ!"

Bước chân Vân An loạng chòa loạng choạng, suýt chút nữa là đụng phải Tần Tranh.

Nàng nói năng không được lưu loát: "Ngủ, ngủ cái gì cơ?"

"Mơ đó." Tần Tranh nói: "Không phải đi ngủ cậu mới có thể mơ sao?"

Vẻ mặt cô như thể đó là lẽ đương nhiên.

Hôm qua cô cùng Vân An đến gác xép, tối về Vân An liền mơ thấy chuyện bọn họ trèo tường. Hôm nay cô từ trên tường nhảy xuống, có phải Vân An về nhà sẽ có thể mơ thêm nhiều chuyện trước kia hơn không?

Tần Tranh nghĩ đến đây thì có chút khựng lại.

Vân An nhìn gác xép mới mơ thấy chuyện trèo tường.

Vậy nàng đã mơ thấy chuyện cô trèo tường rồi, liệu còn mơ thấy những chuyện khác nữa chăng?

Liệu có nên làm chút chuyện khác?

Vân An thấy Tần Tranh đột nhiên không đi nữa, đứng tại chỗ nghiền ngẫm gì đó, nàng hỏi: "Lại sao nữa vậy?"

Tần Tranh nói: "Không có gì."

Có thể mơ thấy những chuyện khác hay không, chẳng phải nên ngủ một giấc rồi mới biết sao? Nếu có thể, vậy thì tốt nhất, nhưng nếu không thể thì sao? Cô vẫn phải cùng Vân An, làm lại những chuyện trước kia đã từng làm ư?

Ví dụ như lén lút nắm tay dưới gầm bàn?

Hay là cùng nhau đi xem phim hẹn hò?

Hay là uống chung một ly nước giải khát, dùng chung một ống hút?

Hay là trốn ở nhà học bài được một nửa rồi lén lút hôn nhau?

Tần Tranh đi một lúc thì mặt đỏ bừng. Vân An đi nhanh hơn hai bước đến bên cạnh, thấy gò má cô ửng hồng thì không khỏi tò mò: "Sao cậu đỏ mặt vậy?"

"Đâu có?" Tần Tranh miệng thì nói vậy, nhưng vẫn lấy tay quạt má.

Chết mất.

Mới nghĩ một chút thôi mà.

Đỏ mặt con khỉ!

Tần Tranh bực bội vì mình không có tiền đồ, kéo Vân An đi rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã đến cửa phòng y tế. Bên trong rất yên tĩnh, nghĩ đến việc Thời Tuế cần ngủ, họ rón ra rón rén, nhẹ nhàng đi vào trong. Mùi que cay nồng nặc, hăng đến nỗi Tần Tranh suýt nữa thì ho khan. Cô cau mày, đi vào, Khương Nhược Ninh như kẻ trộm vội vàng cất túi que cay đi, vội lau miệng, hai tay chắp sau lưng, giọng điệu hoảng hốt: "Cô Trịnh, chúng em..."

Còn chưa nói dứt lời, thấy là Tần Tranh, Khương Nhược Ninh thở phào một hơi thật mạnh, nói: "Cậu hù chết mình rồi!"

Tần Tranh không hiểu: "Cậu làm gì vậy?"

Khương Nhược Ninh nói: "Ăn vặt."

Tần Tranh hỏi: "Không phải cậu đến trông Thời Tuế ngủ à?"

Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ấy không ngủ được nên bọn mình đến căng-tin mua ít đồ. Cô Trịnh nói sau giờ nghỉ trưa mới về, cho nên..."

Tần Tranh nói: "Mở cửa sổ ra, cậu xem cái mùi này này."

Khương Nhược Ninh mở cửa sổ ra, hỏi Tần Tranh: "Sao cậu lại đến đây?"

Tần Tranh nói: "Mình đưa Vân An đi ngủ."

"Hả?" Khương Nhược Ninh cắn một miếng que cay: "Hai cậu không kiềm được đến thế cơ á?"

Tần Tranh:...

Cô giơ tay về phía Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh lập tức nghiêm túc trở lại: "Sao Vân An cũng muốn ngủ luôn vậy?"

"Bởi vì—" Tần Tranh ngập ngừng một chút, bởi vì Vân An cần phải mơ, lời này, chắc là không quá vô lý đâu nhỉ?

Đôi mắt Khương Nhược Ninh chớp chớp: "Bởi vì cái gì?"

"Không vì cái gì cả." Tần Tranh nói: "Cậu ấy buồn ngủ, nên muốn ngủ thôi."

Khương Nhược Ninh "Ồ" một tiếng, nói: "Vậy Vân An, hay là cậu ngủ cạnh Thời Tuế đi?"

Thời Tuế lập tức từ trên giường bò dậy: "Cứ để cậu ấy ngủ đi."

Vân An:...

Cậu mới là bệnh nhân kia mà?

Vân An nói: "Cậu cứ ngủ đi."

Khương Nhược Ninh nói: "Còn hai mươi phút nữa là vào lớp rồi, hai cậu mà không ngủ thì không còn thời gian ngủ đâu."

Thời Tuế vốn có hơi mơ màng, uống thuốc xong mí mắt cứ muốn sụp xuống, nhưng nói chuyện với Khương Nhược Ninh một hồi, cô ấy đột nhiên tỉnh táo hẳn lên. Khương Nhược Ninh nói sau này lên đại học muốn đi đâu, học ngành gì, tốt nghiệp muốn tìm công việc ra sao, còn nói sau này muốn nuôi chó nuôi mèo. Thời Tuế nghe mà vui hẳn lên, nói: "Sau này mình cũng nuôi nữa."

Khương Nhược Ninh cười nói: "Được thôi, đến lúc đó chúng ta có thể làm hàng xóm, cậu không có thời gian thì mình dắt chó đi dạo giúp cậu, mình không có thời gian thì cậu dắt chó đi dạo giúp mình."

"Như thế tốt quá, vậy sau này chúng ta còn có thể góp đồ ăn chung, cùng nhau ăn cơm, hoặc là mình tập nấu ăn, sau này làm đồ ăn ngon cho cậu."

"Thật không, Thời Tuế cậu tốt bụng quá đi!"

Thời Tuế nghĩ đến việc chưa tốt nghiệp mà đã xí được vị trí làm hàng xóm của Khương Nhược Ninh, tâm trạng càng tốt hơn, cũng không muốn ngủ nữa. Họ càng nói chuyện càng bay bổng viển vông, càng nói càng xa, còn chưa nói đến đâu thì Vân An và Tần Tranh đã xuất hiện.

Tần Tranh ngồi xuống, Khương Nhược Ninh đưa cho cô que cay, cô chọn một que, vô thức đưa cho Vân An. Vân An sững người, nhanh chóng ngước mắt nhìn cô. Lúc này Tần Tranh mới muộn màng nhận ra, định rụt tay lại thì Vân An đã nắm lấy cổ tay cô, nâng lên cao, rồi cắn lấy que cay mà cô đang cầm.

Vân An vừa ăn vừa giải thích: "Có dầu."

Tần Tranh:...

Khương Nhược Ninh:...

Thời Tuế:...

Cậu còn dầu hơn thứ dầu mỡ này. [1]

[1] Dầu ở đây là từ lóng, chỉ người lươn lẹo, dẻo miệng.

Vân An không để ý đến ánh mắt cạn lời của bọn họ, ngồi xuống mép giường của Thời Tuế, nghe Khương Nhược Ninh hỏi: "Tranh Tranh, cậu thật sự định đưa Diệp Dư đến Thượng Kinh sao?"

Tần Tranh gật đầu: "Ừm."

Khương Nhược Ninh không hiểu: "Đi tìm người à?"

"Là đi tìm vận may." Tần Tranh nói: "Nếu vận may tốt, học phí và tiền sinh hoạt của Diệp Dư đều sẽ được lo liệu, cậu ấy cũng không cần phải sống trong lo lắng sợ hãi nữa, nói không chừng còn có thể giúp cậu ấy rời khỏi cái gia đình hút máu kia."

Khương Nhược Ninh tò mò: "Tìm vận may gì vậy? Rốt cuộc cậu muốn đưa cậu ấy đi làm gì?"

"Không làm gì cả." Tần Tranh nói: "Chỉ để cậu ấy được là chính mình."

Thời Tuế cũng nói: "Diệp Dư ở trong gia đình đó, có lẽ chưa bao giờ được là chính mình."

"Khỏi phải nói." Khương Nhược Ninh căm phẫn sục sôi: "Chỉ cần nghĩ đến ba mẹ và thằng em trai kinh tởm kia của cậu ấy là mình lại muốn chửi thề. Đúng là mẹ của đứa đáng ghét mở cửa cho đứa đáng ghét vào nhà, đáng ghét hết chỗ nói! [2] Diệp Dư là cô gái tốt như vậy, ngoan ngoãn như vậy, sao họ nỡ lòng nào bắt nạt cậu ấy chứ! Nếu mình mà có tính cách như Diệp Dư, không biết mẹ mình sẽ đỡ phải lo lắng, vui mừng đến nhường nào đâu."

[2] Mẹ của đứa đáng ghét mở cửa cho đứa đáng ghét vào nhà, đáng ghét hết chỗ nói: Một cách nói hài hước, dân dã để diễn tả sự việc gì đó cực kỳ kinh khủng, ghê tởm. Cả câu có thể hiểu nôm na là "Sự đáng ghét này nó còn nhân lên gấp bội, đáng ghét không thể chịu nổi".

Tần Tranh bị chọc cười, nghĩ đến việc Khương Cầm lần nào cũng nói, với tính cách hay gây chuyện của Khương Nhược Ninh, sau này biết phải làm sao.

Thời Tuế nói nhỏ: "Mình thấy tính cách của cậu rất tốt mà."

Khương Nhược Ninh cúi đầu nhìn cô ấy: "Cậu mù hồi nào vậy?"

Thời Tuế:...

Tần Tranh nói: "Đừng quậy nữa, Nhược Ninh, cậu tạm thời đừng nhắc đến chuyện này trước mặt cậu ấy, mình sợ cậu ấy bị áp lực."

Khương Nhược Ninh gật đầu: "Vậy cậu ấy qua đó bằng cách nào? Không phải cậu đi cùng trường, ngồi máy bay sao?"

Tần Tranh nói: "Mình cũng đang nghĩ đây, lần này người dẫn đoàn là cô Trần, nhưng không biết cô Trần có đồng ý không."

"Chắc là không đâu." Thời Tuế nói: "Một học sinh là một trách nhiệm, cô Trần chắc sẽ không dám gánh trách nhiệm này."

Dù sao nếu xảy ra chuyện, đó cũng không phải là chuyện nhỏ.

Thời Tuế còn nói: "Hay là tụi mình lén đưa cậu ấy đi?"

Vân An nói: "Đừng tự ý quyết định, bàn bạc với cô Trần trước đã. Cô cũng biết tình hình của Diệp Dư mà, trường hợp đặc biệt thì sẽ đối xử đặc biệt."

Tần Tranh cũng gật đầu: "Đúng vậy, đợi gặp cô Trần rồi hỏi thử xem. Hơn nữa, hôm đó là thứ bảy, chúng ta được nghỉ, đến lúc đó mua thêm một vé cho Diệp Dư, coi như cậu ấy cùng tụi mình đi tham gia cuộc thi tranh biện."

Khương Nhược Ninh nghi hoặc: "Thứ bảy?"

Cô ấy nói: "Đợi đã, cậu nói thứ bảy nào?"

Tần Tranh biết cô ấy đã nhớ ra. Trước đây, đã nhiều lần cô nói với Khương Nhược Ninh sinh nhật của Vân An, cả thời gian và thứ mấy trong tuần, Khương Nhược Ninh đều biết rất rõ. Cho nên khi nhắc đến thứ bảy mà vẫn trong khoảng thời gian này, Khương Nhược Ninh có thể nghĩ ra cũng không có gì lạ. Tần Tranh không giấu giếm: "Thứ bảy sau lễ kỷ niệm thành lập trường."

Khương Nhược Ninh nói: "Vậy chẳng phải là..."

"Ừm." Tần Tranh ngắt lời cô ấy, không để cô ấy nói ra. Thời Tuế nghi hoặc: "Là gì vậy?"

Khương Nhược Ninh liếc nhìn Thời Tuế, rồi lại liếc nhìn Vân An, nói: "Không—không có gì đâu."

Cô ấy chuyển chủ đề: "Mình đi mở cửa cho thoáng khí."

Còn chưa đi tới cửa thì đã nghe thấy tiếng động, Khương Nhược Ninh mở cửa ra, thấy Diệp Dư đang đứng bên ngoài, trên tay cầm một cái ly. Diệp Dư thấy Khương Nhược Ninh liền mỉm cười, Khương Nhược Ninh ngạc nhiên: "Cậu đến hồi nào vậy?"

"Mới đến thôi, sao thế?" Diệp Dư nói xong thì liếc nhìn vào trong một cái: "Sao các cậu cũng đến đây?"

Tần Tranh giải thích: "Vừa rồi Vân An nói mệt, muốn qua đây nghỉ một lát. Sao cậu lại đến đây?"

"Mình nghĩ Thời Tuế đang bị cảm, nên rót cho cậu ấy chút nước nóng, lát nữa ngủ dậy có thể uống." Diệp Dư vừa nói vừa đi vào trong, đưa cái ly của Thời Tuế cho cô ấy. Thời Tuế ôm cái ly nóng hầm hập, cười với Diệp Dư: "Cảm ơn cậu."

Diệp Dư nói: "Đừng khách sáo."

Khương Nhược Ninh nói: "Cậu chu đáo thật."

Sao cô ấy lại không nghĩ ra nhỉ.

Khương Nhược Ninh xấu hổ, cô ấy còn định rủ Thời Tuế ăn que cay nữa chứ.

Nghĩ đến đây, cô ấy lấy que cay ra hỏi Diệp Dư: "Ăn không?"

Diệp Dư:...

Thấy ánh mắt mong chờ của Khương Nhược Ninh, Diệp Dư không có cách nào từ chối, bèn cầm lấy một que. Cổ họng cay như bốc hỏa, Diệp Dư hít sâu, nghe Khương Nhược Ninh hỏi: "Trước đây cậu chưa từng ăn que cay sao?"

Diệp Dư nói không rõ tiếng: "Rất ít khi ăn."

Khương Nhược Ninh lúc này mới nhớ ra, với điều kiện trước đây của Diệp Dư, e là ba mẹ Diệp Dư cũng sẽ không cho cô ấy tiền tiêu vặt. Tần Tranh nói: "Nếu ít ăn thì đừng ăn nữa, đồ cay không tốt cho cổ họng đâu."

Khương Nhược Ninh chợt nhớ ra: "Đúng rồi, cậu không thể ăn cay được, cậu phải bảo vệ cổ họng của mình thật tốt."

Diệp Dư cố nén vị cay tê nơi cổ họng, nói: "Cũng không đến mức khoa trương như vậy đâu."

"Không khoa trương chút nào." Khương Nhược Ninh nói: "Điều quan trọng nhất của ca sĩ chính là cổ họng, vẫn nên ăn ít đồ kích thích thôi."

Tần Tranh nói: "Cậu cũng ăn ít một chút đi."

Khương Nhược Ninh gật đầu, thu dọn hết số đồ ăn vặt còn lại, mở cửa sổ và cửa chính. Gió lạnh vù vù thổi qua mấy người họ, quả thật làm tan đi không ít mùi trong phòng. Hết giờ nghỉ trưa Trịnh Lệ Lệ quay lại phòng y tế, thấy bọn họ đều đang ngồi trong phòng, cô tò mò: "Làm gì thế, từng đứa một đang tự kiểm điểm đấy à?"

Cô vừa nói vừa khịt khịt mũi: "Mùi gì vậy?"

Khương Nhược Ninh nói: "Gần sân thể dục nên mùi hơi nặng ạ."

Tần Tranh:...

Trịnh Lệ Lệ không phải người dễ bị lừa, rất nhanh đã ngửi ra mùi gì, cô véo tai Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh đau đến mức kêu oai oái, trong nháy mắt đã chạy biến khỏi tầm mắt cô. Bốn người còn lại cũng rời khỏi phòng y tế, năm người gặp nhau giữa đường, Khương Nhược Ninh nói: "Không đuổi theo đấy chứ?"

Tần Tranh nói: "Cậu gan thật đấy."

Khương Nhược Ninh cười hì hì, xoa xoa tai: "Đau chết mất."

Diệp Dư ở bên phải Khương Nhược Ninh, nghe cô ấy nói: "Cậu xem thử, có phải đỏ lên rồi không?"

Diệp Dư liếc mắt nhìn lỗ tai bị véo đỏ ửng, gật đầu. Khương Nhược Ninh nói: "Ra tay mạnh thế."

"Để mình xoa giúp cậu." Diệp Dư nói rồi nhẹ nhàng chạm vào vành tai của Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh bật cười thành tiếng, nói: "Nhột quá."

Diệp Dư cũng cười: "Cậu sợ nhột à?"

"Sợ." Khương Nhược Ninh nói: "Cực kỳ sợ."

Cô ấy nói xong thì hỏi Diệp Dư: "Cậu không sợ à?"

Diệp Dư lắc đầu.

Khương Nhược Ninh quay đầu hỏi Thời Tuế: "Cậu có sợ không?"

Thời Tuế nói: "Mình chưa thử bao giờ."

Khương Nhược Ninh nói: "Cái này thì có gì mà chưa thử." Cô ấy nói xong liền vươn tay bất ngờ tấn công vào eo và nách Thời Tuế, quần áo mặc quá dày, Thời Tuế không có cảm giác gì cả, nhưng ngón tay Khương Nhược Ninh xuyên qua lớp quần áo chạm vào da thịt, vẫn thấy tê tê buồn buồn. Thời Tuế cười rồi gạt tay Khương Nhược Ninh ra.

Phía trước vẫn đang cười đùa ầm ĩ.

Tần Tranh cụp mắt, khóe mắt liếc thấy bàn tay Vân An buông thõng bên người, đang khẽ đung đưa với biên độ rất nhỏ. Tần Tranh vô thức nhớ lại trước kia, mỗi khi về lớp họ đều khoác tay hoặc nắm tay nhau.

Cô cúi đầu nhìn một lúc lâu, Vân An tiến lại gần cô hơn một chút, hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Tần Tranh nói: "Mình đang nghĩ, nếu bây giờ mình nắm tay cậu, nhưng thật ra ý của mình không phải là muốn nắm tay cậu, thì liệu cậu có hiểu ý của mình không?"

Ý gì cơ?

Vân An chau mày, ánh mắt đầy vẻ không hiểu.

Tần Tranh khẽ thở dài, quả nhiên vẫn không hiểu. Cô đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tiếp tục đi về phía trước, tay đột nhiên bị người khác nắm lấy. Tần Tranh cúi đầu, nhìn ngón tay của Vân An xen vào giữa những kẽ ngón tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tranh: Bla bla bla...

Vân An: Cô ấy muốn nắm tay.

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.