Chương 77: Mãi mãi
Khúc Hàm thật sự rất muốn gào thét, ai mà thèm thích cậu!
Nhưng không hiểu sao, bây giờ cô ấy lại không có được cái khí thế đó. Gần đây, cô ấy và Vu Bất Tiện vì chuyện của Vân An mà tâm trạng lúc nào cũng căng thẳng, trưa nay cuối cùng không nhịn được nữa, hai người bùng nổ, cãi nhau một trận rất khó nghe. Vu Bất Tiện nói: "Khúc Hàm, cậu không nín nhịn thì sẽ chết à? Cậu đi tìm Vân An đi chứ!"
Khúc Hàm cũng không vui: "Bây giờ mình không muốn tìm cậu ấy."
"Là không muốn, hay là không tìm được?" Vu Bất Tiện nói: "Ngày nào cậu ta cũng dính lấy Tần Tranh, cậu không tức à?"
"Mình tức thì có cách gì?" Nghe được tên Tần Tranh nên cô ấy càng không vui.
"Tức thì đi giành lại đi!" Vu Bất Tiện nói: "Hoặc là tìm người nào đó chọc tức Vân An."
Khúc Hàm nhíu mày: "Tìm người?"
"Không phải Kỳ Dương thích cậu sao?" Vu Bất Tiện nói: "Cậu diễn kịch với cậu ta, chọc tức Vân An một chút."
Khúc Hàm nói: "Cậu ấy còn chẳng quan tâm, làm sao mà tức được?"
"Cậu không thử thì sao biết có được hay không?" Vu Bất Tiện nói: "Mình thấy trong tiểu thuyết, mấy đứa cứ hạ mình bám đuôi người khác [1] mà không bám theo nữa là đối phương lập tức không chịu nổi."
[1] Trong bản raw dùng từ 舔狗 (tiǎngǒu), là một từ lóng trên mạng, dùng để mô tả những người bất chấp lòng tự trọng và giới hạn của bản thân để lấy lòng, chiều theo ý người khác trong các mối quan hệ. Đặc biệt là những người biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn mù quáng theo đuổi và cho đi một cách vô điều kiện. Từ này mang tính sỉ nhục rất nặng.
Khúc Hàm đứng phắt dậy: "Cậu mắng mình là đứa hạ mình bám đuôi người khác hả?"
Bị Khúc Hàm trách mắng, mặt Vu Bất Tiện đỏ bừng: "Chẳng phải cậu vẫn đang hạ mình vì Vân An đó sao?"
Khúc Hàm khó chịu: "Trong lòng cậu, mình lúc nào cũng tự hạ thấp bản thân vì cậu ấy à?"
Vu Bất Tiện bị Khúc Hàm nhìn chằm chằm đến nỗi mặt đỏ tới mang tai: "Vốn là vậy mà, còn không cho nói nữa chứ. Mỗi ngày không phải cậu đang hạ mình vì Vân An thì là cái gì? Là tự rước nhục vào thân à?"
Khúc Hàm tức đến nỗi xuất huyết não: "Mình tự rước nhục đấy, thì sao nào?"
"Cậu cũng biết bản thân tự rước nhục hả! Bảo cậu đừng thích Vân An mà cậu không chịu, cứ khăng khăng treo cổ trên một cái cây, mình chẳng hiểu nổi Vân An đó có gì tốt. Cậu nói cậu thích, thì đi mà theo đuổi đi! Thấy Vân An và Tần Tranh ở bên nhau thì lại không dám theo đuổi, sao cậu hèn như vậy!" Vu Bất Tiện cũng ăn nói không lựa lời.
"Chuyện của mình không cần cậu quản!"
"Cậu tưởng mình muốn quản chắc? Mình đây mới chẳng thèm quản cậu!"
Cuối cùng hai người đường ai nấy đi như thế nào, Khúc Hàm cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ những lời đâm thẳng vào tim kia, câu nào câu nấy đều làm cô ấy tổn thương sâu sắc. Ở trong lớp, mỗi lần chịu ấm ức từ chỗ Vân An, cô ấy đều tìm Vu Bất Tiện để than khổ.
Cũng có thể, Vu Bất Tiện mắng không sai.
Cô ấy đúng là đứa hạ mình bám đuôi người khác.
Cô ấy đúng là không có lòng tự trọng.
Nhưng cô ấy không muốn nghe những lời khó nghe như vậy. Khúc Hàm vòng hai tay qua cổ Tần Tranh, nói với giọng uể oải: "Cậu dựa vào đâu mà không cho tôi thích cậu?"
Tần Tranh nghe câu này, nhất thời không biết Khúc Hàm đang nói với ai.
Là nói với Vân An sao?
Hay là đang phản bác lại câu nói vừa rồi của cô?
Tần Tranh còn chưa kịp mở miệng thì giọng Khúc Hàm đã đầy uất ức: "Cậu dựa vào đâu mà không cho tôi thích cậu?"
Nói rồi, giọng Khúc Hàm mang theo tiếng khóc nức nở. Tần Tranh bất đắc dĩ bĩu môi, Khúc Hàm khóc nấc lên: "Tôi thích cậu đấy! Tần Tranh, tôi cứ muốn thích cậu đấy!"
Tần Tranh:...
Nói nửa ngày trời, hóa ra là để phản bác cô.
Tần Tranh nói: "Cậu đừng..."
"Không đúng, tôi không thích cậu." Khúc Hàm nói năng lộn xộn: "Tôi rất ghét cậu, tôi cực kỳ ghét cậu! Tôi hận chết cậu!"
Khúc Hàm nói: "Nếu như không có cậu..."
Tần Tranh không nhịn được nữa: "Không có tôi thì Vân An cũng sẽ không thích cậu đâu, tiết kiệm chút sức đi."
Khúc Hàm bị cô làm cho nghẹn một hơi, rất tức: "Cậu ấy thích tôi!"
"Cậu ấy không thích." Tần Tranh cũng nổi giận, thả Khúc Hàm xuống. Khúc Hàm đứng bằng một chân, đối mặt với Tần Tranh như mũi nhọn đấu với đao sắc: "Không có cậu thì cậu ấy chắc chắn sẽ thích tôi!"
"Chắc chắn không thích." Tần Tranh nói: "Cậu đạo đức giả, bụng dạ hẹp hòi, lại còn ra vẻ chết đi được, Vân An có mù mới thích cậu!"
"Vậy cậu tưởng cậu tốt đẹp lắm hả!" Khúc Hàm đã nhịn Tần Tranh rất lâu rồi, một bụng lửa giận bùng lên: "Cậu không ra vẻ chắc? Lớp mình, cậu là người ra vẻ nhất! Bình thường thi được hạng nhất là cái đuôi vểnh lên tận trời, chỉ sợ người khác không biết, ngày nào cũng quấn lấy Vân An..."
"Tôi quấn lấy đấy! Thì sao nào?" Tần Tranh bị Khúc Hàm chọc cho tức cười, mất hết cả lý trí: "Cậu ấy thích tôi quấn lấy cậu ấy, cậu ấy còn thích tôi ôm cậu ấy, thích tôi hôn cậu ấy!"
Nói xong, cô quay đầu hôn một cái "chụt" vào má Vân An.
Xung quanh bỗng nhiên im bặt.
Chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Khúc Hàm nghẹn một hơi ở lồng ngực, lùi về sau nửa bước, nhưng chân kia không chịu được lực, đau điếng khiến cả người ngã ngửa ra sau. Tần Tranh và Vân An nhanh tay lẹ mắt, mỗi người níu lấy một cánh tay cô ấy. Khúc Hàm hất tay họ ra, tức giận ngồi phịch xuống đất.
Tần Tranh cũng dứt khoát ngồi phịch xuống bên cạnh Khúc Hàm, nói: "Cậu thích cậu ấy ở điểm nào? Chỉ vì hôm đó cậu đau bụng, cậu ấy cõng cậu đến phòng y tế sao?"
Khúc Hàm liếc nhìn Vân An qua khóe mắt.
Thích cậu ấy ở điểm nào à.
Ai mà biết chứ.
Hôm đó Khúc Hàm đau bụng, bạn học chạy đi tìm giáo viên, trước mắt cô ấy từng cơn choáng váng, còn chưa đợi được giáo viên đến thì đã cảm nhận được có người cõng cô ấy lên. Cô ấy tựa vào vai người đó, cảm thấy rất yên tâm.
Trước khi đến phòng y tế, Khúc Hàm mở mắt ra, thấy người cõng mình là Vân An. Vân An chỉ mải miết đi về phía trước, nàng ngẩng đầu, bước chân thoăn thoắt, dường như việc cõng Khúc Hàm không hề ảnh hưởng gì. Khúc Hàm thấy bên má Vân An rịn ra mồ hôi li ti, cô ấy muốn lau đi, nhưng không có sức, tay giơ lên rồi lại hạ xuống.
Có người gọi: "Khúc Hàm?"
"Khúc Hàm cậu tỉnh lại đi, sắp đến nơi rồi." Cô ấy nghe thấy giọng nói của Vân An.
Sắp đến nơi rồi.
Ngay khoảnh khắc ấy, dường như cô ấy cũng nhìn thấy tình yêu của mình.
Cũng sắp đến rồi.
Khúc Hàm im lặng không nói, Tần Tranh muốn cười: "Thật sự chỉ vì chuyện này thôi à?"
"Cái gì gọi là chỉ vì chuyện này?" Khúc Hàm nói: "Cậu có được như vậy không? Vậy tại sao cậu lại thích Vân An?"
"Tôi!" Tần Tranh nói: "Mắc gì tôi phải nói cho cậu biết?"
Khúc Hàm không phục: "Tôi đã nói cho cậu rồi mà!"
Tần Tranh nhún vai: "Tôi có bắt cậu nói với tôi đâu."
"Tần Tranh!" Khúc Hàm tức tối: "Cậu không biết xấu hổ!"
"Cậu cũng vậy mà." Tần Tranh nói: "Cậu ấy không thích cậu, cậu còn..."
"Cậu im đi!" Khúc Hàm lạnh lùng trừng mắt, Tần Tranh cũng không vừa: "Không im đấy!"
Lúc Thời Tuế dẫn cô Chu và mọi người chạy đến thì trông thấy cảnh tượng kỳ quái này. Ba người đều ngồi trên nền đất đỏ, xung quanh đầy cành khô cỏ dại. Không biết Tần Tranh và Khúc Hàm đang cãi nhau chuyện gì, đứng ở xa chỉ thấy miệng họ động đậy. Mặt Khúc Hàm đỏ bừng, khóe mắt còn vương lệ, Tần Tranh thì tức giận phồng má, chỉ khi cãi nhau mới quay đầu đối mặt với Khúc Hàm.
Vân An...
Vân An ngồi ở một chỗ hơi xa bọn họ, mắt cứ nhìn xuống chân núi.
"Khúc Hàm!" Vu Bất Tiện chạy ra từ phía sau cô Chu, ba chân bốn cẳng đến bên cạnh Khúc Hàm, nhìn Khúc Hàm từ trên xuống dưới: "Cậu không sao chứ?"
Vu Bất Tiện xin lỗi: "Xin lỗi cậu, mình không biết cậu chưa xuống núi, mình cứ tưởng cậu đã xuống núi rồi. Mình không cố ý cãi nhau với cậu đâu."
Vu Bất Tiện nói năng đứt quãng, ban đầu không tìm thấy Khúc Hàm là Vu Bất Tiện đã khóc hết nước mắt, lúc này cảm xúc vỡ òa nên nói năng lộn xộn.
Khúc Hàm nói: "Mình không sao, chỉ bị ngã thôi."
Cô Chu bảo các bạn học dìu Khúc Hàm xuống núi. Cảnh sát vừa đến chân núi, nghe nói đã tìm được người, không có chuyện gì thì cũng yên tâm, các giáo viên chủ nhiệm khác lần lượt dẫn học sinh xuống núi. Tần Tranh và Vân An đi ở phía sau cùng, Khương Nhược Ninh lẻn đến bên cạnh Tần Tranh: "Vừa rồi mấy cậu cãi nhau chuyện gì vậy?"
Tần Tranh nói: "Không có gì."
Cô cũng bị lời của Khúc Hàm làm cho ấm đầu, thế mà lại có thể làm ra chuyện trẻ con như vậy. Bây giờ nghĩ lại, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Tần Tranh nghiêng đầu, liếc nhìn Vân An.
Khóe môi Vân An vương một nụ cười.
Tần Tranh nói: "Cười cái gì, nghe mình và Khúc Hàm cãi nhau vì cậu, sướng rồi hả?"
Vân An vừa nghe đã vội thanh minh: "Đâu có đâu."
Tần Tranh nói: "Vậy cậu cười cái gì?"
Vân An vừa mở miệng thì Tần Tranh đã nói: "Cậu đừng nói nữa."
Mất mặt!
Khương Nhược Ninh không hiểu gì, chen vào giữa hai người: "Cái gì mà đừng nói nữa? Nói gì cơ?"
Tần Tranh nghiêng đầu nhìn cô ấy, nói: "Cậu thật là nhiều chuyện."
"Không tò mò sao được chứ?" Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ta là tình địch của cậu đấy, cứu tình địch cảm giác thế nào?"
Tần Tranh cãi nhau với Khúc Hàm một trận, trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn cứng miệng: "Chẳng có cảm giác gì."
Khương Nhược Ninh nói: "Mình không tin đâu."
Cô ấy hỏi Thời Tuế bên cạnh: "Cậu có cứu tình địch không?"
Thời Tuế do dự vài giây, "Ừm" một tiếng: "Chắc là có."
"Mấy cậu thật vĩ đại." Khương Nhược Ninh nói, Diệp Dư hỏi cô ấy: "Cậu không cứu à?"
Khương Nhược Ninh không do dự: "Mình cũng sẽ cứu chứ, cho nên mình cũng vĩ đại."
Bốn người còn lại:...
Quen rồi.
Tần Tranh nghe Khương Nhược Ninh tự khen bản thân thì nhắm mắt lại. Các bạn học phía trước đi chậm, Tần Tranh suýt nữa thì đâm sầm vào, cô vội vàng dừng lại, cơ thể nghiêng sang một bên, vịn vào lan can bên cạnh.
Vân An vội hỏi: "Sao thế?"
Tần Tranh nói: "Có hơi run chân."
Dù sao cô cũng đã leo núi cả ngày, vừa rồi tìm người lại mất nhiều thời gian như vậy, còn cõng Khúc Hàm đi một đoạn đường ngắn. Xuống núi tuy không tốn sức, nhưng hai chân cô quả thật mềm nhũn, bắp chân đau nhói.
Vân An không nghĩ nhiều, nói: "Vậy để mình cõng cậu."
Tần Tranh nói: "Không..."
Chữ "Không cần" còn chưa nói ra.
Vân An đã kéo hai tay Tần Tranh đặt lên lưng nàng, hai tay luồn qua bắp chân cô, trong nháy mắt đã cõng cô lên một cách vững vàng. Tần Tranh bị Vân An nhấc lên, hai tay ôm chặt lấy cổ nàng.
Một tay Vân An đỡ lấy người cô từ phía sau, tay kia kéo nhẹ cánh tay cô, nói: "Nới lỏng một chút."
Tần Tranh lúc này mới miễn cưỡng nới lỏng một chút.
Đường xuống núi dễ đi, thế nhưng trời đã tối. Họ đi ở phía sau cùng, Thời Tuế dùng đèn pin điện thoại soi đường cho họ, cũng khá sáng. Đi được một đoạn ngắn, Tần Tranh hỏi Vân An: "Cậu có mệt không?"
Vân An nói: "Không mệt."
Tần Tranh nói: "Vừa rồi có phải cậu rất muốn cõng Khúc Hàm không?"
Vân An:...
Ngừng một chút.
Vân An nói: "Không có."
Tần Tranh nói: "Còn xạo mình nữa, mình thấy cậu đã khuỵu gối xuống rồi mà."
Vân An nói: "Mình chỉ không muốn cậu cõng cậu ấy thôi."
Tần Tranh hỏi: "Sao vậy? Sợ cậu ta thích mình hả?"
Vân An nói: "Sợ cậu mệt."
Tần Tranh bĩu môi, quay đầu đi, nghe thấy Vân An gọi: "Tranh Tranh."
"Hửm?" Một âm tiết nhẹ nhàng cất lên, khiến đầu quả tim Vân An như bị câu đi mất, thần hồn điên đảo. Vân An nghĩ đến lúc ở trên dốc, cô và Khúc Hàm tranh cãi, rồi quay đầu hôn nàng một cái.
Tần Tranh thấy Vân An gọi mình mà lại không nói lời nào, bèn quay đầu nhìn nàng, bắt gặp sườn mặt nàng đang cười rất tươi, nụ cười trông thật hạnh phúc.
Cô không hiểu: "Sao cậu vui vậy?"
"Không có gì." Hai tay Vân An đỡ lấy người Tần Tranh, nhìn về phía trước. Con đường xuống núi các bạn học đi rất chậm, lác đác, xa hơn một chút là không thấy ánh đèn đâu, tối om, nhưng nàng rất vui. Vân An nhìn về phía trước, nói với Tần Tranh: "Con đường này dài thêm một chút nữa thì tốt rồi."
Dài thêm một chút.
Nàng muốn được mãi mãi cõng Tần Tranh.
Muốn được mãi mãi đi tiếp.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Có sức mà không có chỗ dùng hả? Không biết để dành về nhà sao?
Vân An:...
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.