Thư Tình

Chương 89: Sớm hơn



Chương 89: Sớm hơn

Không nghe lời thì ai mà thích chứ!

Vân An rõ ràng là đang được đằng chân lân đằng đầu. Tần Tranh đỏ mặt, một nửa là vì giận, một nửa là vì ngượng. Cô hơi kéo giãn khoảng cách với Vân An, ngước mắt đối diện nàng, không thể kiềm được nữa mà đẩy nàng một cái. Vân An không phòng bị, bị Tần Tranh đẩy lảo đảo lùi về sau một bước, người đập vào gạch men sứ phía sau, cái ly trong cặp va vào gạch, phát ra âm thanh chói tai.

Vương Hiểu Nặc "Ủa" một tiếng: "Tiếng gì vậy?"

Hai người vẫn còn trong buồng vệ sinh, chưa ra ngoài. Tần Tranh lườm Vân An một cái, xoay người mở chốt cửa đi ra. Vừa mở vòi nước, cô đã nghe thấy Vương Hiểu Nặc gọi mình: "Tranh Tranh."

Tần Tranh quay đầu, nói: "Chào buổi sáng."

Vương Hiểu Nặc nói: "Vừa rồi có phải cậu làm rơi thứ gì không?"

Tần Tranh giải thích: "Cái ly rơi thôi."

Vương Hiểu Nặc lẩm bẩm: "Bảo sao, cẩn thận chút nhé."

Tần Tranh ngoài cười nhưng trong không cười. Ba người cùng nhau ra ngoài rồi Vân An mới từ trong buồng vệ sinh bước ra. Nàng nhìn bản thân trong gương, nhìn một lúc lâu mới rửa tay rời đi.

Trong lớp ồn ào náo nhiệt, từ xa là Tần Tranh đã thấy mấy bạn học vây quanh chỗ của Diệp Dư. Cô đặt cặp xuống, hỏi Khương Nhược Ninh: "Mấy cậu ấy đang làm gì vậy?"

"Có người đang tỏ tình, mà còn là lớp bên cạnh nữa." Khương Nhược Ninh bày ra vẻ mặt hóng chuyện, nói với Tần Tranh: "Cậu nói xem, họ lấy đâu ra tự tin vậy."

Tần Tranh nói: "Nhược Ninh, thích một người vốn dĩ không cần phải tự ti."

Lúc Khúc Hàm quay về chỗ ngồi thì nghe thấy Tần Tranh nói câu này, cô ấy quay đầu liếc nhìn Tần Tranh. Khương Nhược Ninh ngẫm kỹ lời của Tần Tranh, gật đầu: "Cậu nói cũng đúng ha."

Khương Nhược Ninh chống cằm: "Không biết Diệp Dư có đồng ý hay không."

Diệp Dư đương nhiên sẽ không đồng ý. Sáng sớm lúc vào lớp, cô ấy thấy trên bàn mình chất đầy đồ ăn vặt, sô-cô-la và cả một lá thư màu hồng. Diệp Dư còn tưởng là ai đó để nhầm chỗ, bạn cùng bàn của cô ấy thấy vậy liền bụm miệng cười khúc khích: "Diệp Dư, đại minh tinh, mời ngồi."

Nghe thấy lời trêu chọc, Diệp Dư cắn môi dưới. Khương Nhược Ninh nói: "Trên bàn cậu ấy có gì thế?"

"Nè, fan tặng đó." Bạn cùng bàn của Diệp Dư đứng dậy nói với Diệp Dư và Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh ngây người: "Fan hả?"

Nói xong, Khương Nhược Ninh không nhịn được mà bật cười.

Bạn cùng bàn của Diệp Dư "Chậc" một tiếng: "Là fan thật đó! Tối qua bọn mình còn lập cả hội fanclub cho fan rồi đó!"

Lần này thì Khương Nhược Ninh không nhịn nổi nữa, cười như điên, còn liên tục kéo tay bạn cùng bàn của Diệp Dư: "Nhanh nhanh nhanh, kéo mình vào với, mình muốn làm trưởng fanclub!"

Bị họ trêu chọc, mặt Diệp Dư đỏ bừng cả lên.

Thời Tuế cũng bước vào cửa, thấy Khương Nhược Ninh đang nghịch điện thoại, cô ấy tò mò: "Đang làm gì vậy?"

Khương Nhược Ninh nói: "Đang làm fan số một của Diệp Dư, cậu có muốn vào nhóm không?"

Thời Tuế:...

Diệp Dư:...

Đợi Khương Nhược Ninh chơi đủ rồi, Diệp Dư mới quay về chỗ ngồi, còn chưa kịp dọn dẹp quà trên bàn thì một bạn học lớp bên cạnh đã xông vào.

Diệp Dư áy náy: "Tôi thật sự không có ý định đó. Xin lỗi cậu."

Bạn học tỏ tình với Diệp Dư "À" một tiếng, cũng chẳng tỏ ra buồn bã. Khương Nhược Ninh chỉ vào người đó, nói với Tần Tranh: "Cứ như chơi trò gia đình vậy, chán phèo."

Tần Tranh liếc cô ấy: "Thế nào mới là thú vị?"

"Đó đương nhiên là—" cậu và Vân An rồi. Khương Nhược Ninh nhìn góc nghiêng của Khúc Hàm, nuốt nửa câu sau xuống, không lên tiếng, chỉ cười một cách mờ ám với Tần Tranh. Tần Tranh cầm sách lên đánh vào đầu Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh né trái tránh phải, thấy Vân An quay lại, cô ấy bèn dùng sức kéo một cái, lôi Vân An đến bên cạnh mình. Quyển sách của Tần Tranh đập trúng người Vân An, không hề chệch đi đâu.

Vân An cúi đầu, nhìn bàn tay đang vươn ra của Tần Tranh, rồi lại nhìn quyển sách cô đập vào người mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Miệng Tần Tranh mấp máy, tai tự dưng nóng lên một cách khó hiểu. Cô định rụt tay về, nhưng Vân An đã nhanh hơn một bước, cầm lấy quyển sách của cô. Tần Tranh xòe tay ra: "Trả lại cho mình."

Vân An ngồi xuống, rồi giơ tay vỗ vào lòng bàn tay đang ngửa lên của Tần Tranh.

Khương Nhược Ninh lập tức ngồi xuống theo, ghé sát tới trước mặt Tần Tranh, nói nhỏ: "Hai cậu đang công khai tán tỉnh đó hả?"

Tần Tranh:...

Cô nói với Vân An: "Trả sách lại cho mình."

Lần này thì có chút nghiến răng nghiến lợi.

Vân An đưa sách cho cô, Tần Tranh không nghĩ ngợi gì mà vung về phía Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh ôm đầu la hét, điên cuồng tìm lá chắn. Tần Tranh lườm cô ấy một cái rồi quay đi.

Vừa ngồi ngay ngắn lại thì điện thoại đã rung lên. Tần Tranh mở khóa, thấy tin nhắn của Khương Nhược Ninh hiện ra:【Nóng tính quá đi.】

Tần Tranh:【Vậy thì cậu đừng có đâm đầu vào họng súng.】

Khương Nhược Ninh:【Sao thế, hôm nay ăn phải đại bác à?】

Tần Tranh:【...】

Khương Nhược Ninh:【Mà có phải cậu với Vân An hôn nhau rồi không?】

Tần Tranh đọc tin nhắn này thì ho khan một tiếng, hắng giọng, khóa điện thoại lại, rồi lần nữa mở ra, các ngón tay bóp kêu răng rắc. Khương Nhược Ninh:【Đừng hòng lừa mình, mình nhìn ra hết rồi.】

Tần Tranh:【Cậu nhìn ra cái gì?】

Khương Nhược Ninh:【Còn có thể là gì nữa, hai cậu nhìn nhau thôi cũng đủ khiến người ta mang thai.】

Tần Tranh:...

Tần Tranh khóa điện thoại, không thể nhịn được nữa, một quyển sách bài tập từ phía trước bay thẳng ra phía sau, rơi trúng đầu Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh "Ây da" một tiếng, ngẩng đầu, bực bội chọc vào vai Tần Tranh. Tần Tranh nhún vai, không quay đầu lại, cũng không để ý đến Khương Nhược Ninh.

Cả một buổi sáng trôi qua trong cảnh hỗn loạn như gà bay chó sủa, cùng với dòng người không ngớt từ các lớp khác kéo đến xem Diệp Dư. Tần Tranh và Thời Tuế còn phải đến văn phòng một chuyến vì Trần Phương tìm họ. Ngày mai phải đến Thượng Kinh, Trần Phương đặc biệt dặn dò hai người tối nay không cần học tiết tự học buổi tối, có thể về nhà sớm một chút để thu dọn đồ đạc. Khương Nhược Ninh biết chuyện thì kêu la ngưỡng mộ, Tần Tranh nói: "Vậy cậu cũng xin nghỉ đi về đi."

Khương Nhược Ninh nói: "Mình về làm gì chứ, hai cậu dọn đồ, mình giương mắt nhìn à."

Nói xong, cô ấy quay đầu: "Diệp Dư, cậu mua vé máy bay xong chưa?"

Diệp Dư nói: "Ừm, Thời Tuế đã mua giúp mình rồi."

Khương Nhược Ninh: "Cùng chuyến hả?"

"Không cùng chuyến." Diệp Dư nói: "Mình đi sớm hơn mấy cậu ấy ba tiếng."

Khương Nhược Ninh nói: "Cậu đi qua đó một mình trước sao?"

Diệp Dư nói: "Ừm."

Khương Nhược Ninh nói: "Có sợ không?"

Diệp Dư cười cười, nói nhỏ: "Có một chút."

Tần Tranh nói: "Đừng sợ, đến nơi rồi cậu cứ ở khu nghỉ ngơi trong sân bay đợi bọn mình."

Khương Nhược Ninh hỏi: "Thế tối ngủ thì làm sao?"

Tần Tranh nói: "Bọn mình ở phòng tiêu chuẩn, hai người một phòng, nhưng bây giờ vẫn chưa sắp xếp xong. Mình định ở chung phòng với Thời Tuế, rồi để Diệp Dư ngủ cùng bọn mình."

Khương Nhược Ninh gật đầu: "Vậy thì Diệp Dư, cậu chỉ có thể chen chúc với Thời Tuế thôi nha. Vân An sẽ không đồng ý cho cậu tối đến ôm vợ của cậu ấy đâu."

Tần Tranh:...

Sớm muộn gì cũng phải đầu độc cho cô ấy câm.

Thời Tuế nói: "Không sao, mình và Diệp Dư chen chúc một chút là được."

Diệp Dư nói nhỏ: "Cảm ơn."

Khương Nhược Ninh nghĩ đến điều gì đó: "Mấy cậu đã nói với cô Trần chưa?"

Thời Tuế gõ đầu cô ấy: "Nói rồi thì còn để Diệp Dư đi trước sao?"

Khương Nhược Ninh xoa xoa vầng trán bị Thời Tuế gõ, vuốt vuốt: "À—"

Thời Tuế thấy hành động của Khương Nhược Ninh thì nhíu mày nhìn tay mình. Cô ấy có dùng sức đâu nhỉ? Thời Tuế hỏi Khương Nhược Ninh: "Cậu đau hả?"

Khương Nhược Ninh nói: "Hơi hơi."

Thời Tuế nói: "Mình không có dùng sức mà."

"Tóm lại là đau." Khương Nhược Ninh nói: "Cậu phải bồi thường cho mình."

Bốn người còn lại:...

Mục đích đừng có lộ liễu quá, được không?

Khương Nhược Ninh không hề cảm thấy vậy, sau bữa trưa, cô ấy đắc ý ăn đồ ăn vặt mà Thời Tuế mua cho. Lúc đi tới lớp, từ xa là họ đã thấy Khúc Hàm và Vu Bất Tiện đang đứng đối mặt nhau, không biết là đang nói chuyện hay là đang làm gì.

"Sao hai người họ lại dính vào nhau nữa rồi?" Khương Nhược Ninh hỏi xong lại ra vẻ hóng chuyện: "Mấy cậu có cảm thấy, Vu Bất Tiện thích Khúc Hàm không? Mình còn nghi ngờ những lời cậu ta nói là vì ghen tị với Vân An, vừa ghen vừa hận, nhưng lại không bằng Vân An, nên mới trút giận lên Khúc Hàm, rồi mắng chửi thậm tệ như vậy."

Thời Tuế:...

Thời Tuế nói: "Logic này không thông, có ai thích một người mà không đối tốt với người đó chứ?"

Khương Nhược Ninh: "Cái đó khó nói lắm. Có những người hơi kỳ quặc, vừa thích vừa bắt nạt đấy."

Tần Tranh:...

Tần Tranh luôn có cảm giác mình đang bị Khương Nhược Ninh mắng thẳng vào mặt.

Diệp Dư nói: "Cũng có thể lắm, nhưng họ vốn là bạn bè, có lẽ đã làm hòa rồi cũng không chừng."

Khương Nhược Ninh bĩu môi: "Chắc vậy." Cô ấy nói: "Dù sao thì mình cũng không muốn làm bạn với người như Vu Bất Tiện."

Tần Tranh an ủi cô ấy: "Yên tâm đi, cậu ta lại càng không muốn làm bạn với chúng ta đâu."

Khương Nhược Ninh:...

Có lý.

Khương Nhược Ninh càng yên tâm hơn.

Khúc Hàm cũng thấy Tần Tranh, Vân An và các bạn từ xa đi tới. Mặc dù ánh mắt họ chỉ lướt qua trong thoáng chốc, nhưng Khúc Hàm vẫn cảm nhận được họ đang nhìn cô ấy và Vu Bất Tiện.

Hôm nay sau khi ăn trưa xong, bạn của Vu Bất Tiện đến tìm Khúc Hàm, nói rằng Vu Bất Tiện đã biết lỗi, muốn làm hòa với cô ấy.

Khúc Hàm bèn tìm đến Vu Bất Tiện.

Trước đây ở bên cạnh Vu Bất Tiện, cũng không phải là cô ấy không nhận được gì cả. Bất kể xuất phát từ mục đích gì, Vu Bất Tiện đã từng đối tốt với cô ấy, từng vì cô ấy mà cãi nhau với người khác, những điều này đều là sự thật không thể chối cãi. Mặc dù bây giờ hai người đã trở mặt, căng thẳng tột độ, nhưng Khúc Hàm vẫn muốn nói rõ ràng mọi chuyện với Vu Bất Tiện.

Nói rõ lời cảm ơn, cũng nói rõ cả sự chán ghét.

Khúc Hàm đột nhiên phát hiện, khi lột bỏ lớp vỏ ngụy trang hòa nhã, hóa ra cô ấy lại ích kỷ tư lợi đến vậy. Sau khi nghĩ thông suốt, cô ấy đột nhiên có thể bình tĩnh chấp nhận những lời Vu Bất Tiện mắng chửi mình.

Vu Bất Tiện nhìn Khúc Hàm bằng ánh mắt như nhìn một người xa lạ, một người xa lạ đã phát điên.

Khúc Hàm đối diện với ánh mắt của Vu Bất Tiện, muốn nặn ra một nụ cười lịch sự cuối cùng, nhưng không thành công lắm.

Khúc Hàm cúi đầu bước vào lớp.

Buổi chiều, các tiết học vẫn diễn ra như cũ, lúc cô Chu cho họ làm bài kiểm tra thử đã không ngừng lải nhải: "Còn chưa đến hai mươi ngày nữa là Tết rồi, nhiều nhất, nhiều nhất là năm nay các em còn khoảng mười mấy ngày ở trường thôi, tranh thủ mười mấy ngày này..."

Các bạn học nghe chủ đề cũ rích của cô, không ngủ gà ngủ gậy thì cũng dụi mắt, vẻ buồn ngủ hiện rõ. Tần Tranh ngồi trên ghế, nhìn cô Chu nói năng đầy nhiệt huyết.

Trước đây cô cũng giống như các bạn, chống cằm gà gật, nghe cô Chu nói những lời đã lặp đi lặp lại cả vạn lần. Nhưng giờ đây khi quay lại năm lớp 12, cô phát hiện điều mình tiếc nuối nhất không chỉ là sân trường, bạn học, mà còn có cả những lời nói mà cô từng cho là đã nghe đến phát chán của cô Chu.

Tần Tranh cầm sách, cô Chu chuyển chủ đề: "Các em nhìn Tần Tranh xem."

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Tần Tranh:...

Cô Chu nói: "Cô nói đến bây giờ, chỉ có một mình em ấy là ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đọc sách nghe giảng. Các em nhìn lại mình đi, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, còn ra cái thể thống gì! Hàng cuối cùng đứng lên cho cô!"

Quyển sách của cô đập xuống bàn giáo viên một cái "rầm", cậu bạn nam hàng sau giật nảy mình, vội vàng đứng dậy. Tần Tranh liếc thấy Khương Nhược Ninh ngồi sau đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt như thể "Có chuyện gì xảy ra vậy?", giống như bị bắt quả tang.

Cô đột nhiên muốn dọa Khương Nhược Ninh, quay đầu lại: "Cô Chu gọi cậu đó."

Khương Nhược Ninh "A" một tiếng, vừa định đứng lên thì Tần Tranh nói: "Xạo cậu thôi."

Khương Nhược Ninh:...

Khương Nhược Ninh dùng chiêu Nhất Dương Chỉ chọc vào lưng Tần Tranh. Tần Tranh sờ sờ, có hơi đau.

Vân An nhìn hai người đùa giỡn, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Vì không phải học tiết tự học buổi tối, nên Tần Tranh sớm đã chào hỏi nhóm Khương Nhược Ninh. Vốn dĩ cô muốn để Tần Quế Lan đến trường đón mình về nhà, nhưng Vân An bảo cô tự đạp xe về. Tần Tranh hỏi: "Vậy cậu tan học thì làm sao?"

Vân An nói: "Dì Mạc chở mình về."

Tần Tranh gật đầu: "Cậu nói với dì Mạc rồi à?"

Vân An nói: "Ừm, nói rồi."

Lúc này Tần Tranh mới yên tâm chạy xe của Vân An về nhà. Còn chưa vào phòng thu dọn đồ đạc, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Tần Quế Lan hỏi: "Ai vậy?"

Tần Tranh lắc đầu, đi ra cửa thì thấy Vân An đang đứng bên ngoài. Cô kinh ngạc: "Sao cậu lại ở đây? Cậu không học tiết tự học buổi tối à? Mà sao cậu về được đây?"

Vân An nhìn cô, nàng vẫn mặc đồng phục, đeo cặp sách, giọng nói chậm rãi: "Hỏi từng câu một thôi."

Tần Tranh nén giận, hỏi Vân An: "Cậu không học tiết tự học buổi tối sao?"

Vân An: "Tối nay không học, đã xin phép cô Chu rồi."

Tần Tranh: "Cậu xin phép lúc nào?"

Vân An nói: "Hết tiết ba."

Tần Tranh nói: "Sao không nói cho mình biết?"

Vân An nhìn cô, khẽ nhếch môi, nói: "Muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ."

Tần Tranh dở khóc dở cười, niềm vui bất ngờ?

Kinh hãi thì đúng hơn!

Cô liếc nhìn chiếc xe mình vừa đạp về, hỏi Vân An: "Vậy cậu về bằng cách nào?"

Vân An mặt không đổi sắc: "Mình đã nói với cậu rồi, dì Mạc đưa mình về."

Tần Tranh:...

Đúng là cậu có nói, nhưng cậu cũng đâu có nói là dì Mạc đưa cậu về thẳng nhà, đến tiết tự học buổi tối cũng bỏ luôn đâu! Vậy thì cô cần gì phải khổ sở tự mình đạp cái xe hai bánh này về chứ?

Tần Tranh lườm nàng một cái.

Tần Quế Lan từ trong bếp ló đầu ra: "Ai vậy con?"

Thấy người đến, bà hơi ngạc nhiên: "Vân An hả? Sao con không học tiết tự học buổi tối vậy?"

"Hôm nay con có chút không khỏe nên xin nghỉ rồi ạ." Nàng nói: "Dạ đúng rồi dì, tối nay con ăn cơm ở nhà dì được không ạ? Dì Mạc ra ngoài rồi ạ."

"Được chứ." Tần Quế Lan vui vẻ đồng ý: "Con cứ ăn ở đây đi. Con không khỏe ở đâu?"

Vân An nói: "Con hơi đau đầu ạ."

Tần Quế Lan nói: "Có phải dạo gần đây áp lực học tập lớn quá không? Có cần để Tranh Tranh lấy cho con ít thuốc đau đầu không?"

Tần Tranh nhướng mày: "Được đó mẹ, để con tìm cho cậu ấy."

Vân An:...

Tần Quế Lan nói: "Được, con vào tủ tìm cho con bé đi, mẹ nấu cơm trước. Hai đứa đợi chút nhé."

Tần Tranh quay người lục tung hộc tủ, Vân An đứng nhìn sau lưng cô, mãi đến khi cô lấy ra một vỉ thuốc từ trong ngăn kéo. Cô nói với Vân An: "Há miệng ra."

Vân An nhìn vẻ mặt hả hê sung sướng của cô, không chút do dự mà há miệng ra.

Tần Tranh ngạc nhiên: "Trên tay mình là thuốc đó."

Vân An nói: "Mình biết mà."

Tần Tranh nói: "Cậu uống thật hả?"

Vân An gật đầu.

Tần Tranh nói: "Được, há miệng ra."

Vân An há miệng, Tần Tranh bóc vật thể hình tròn màu trắng trong tay ra, nhét vào miệng Vân An.

Vân An nếm thử.

Là viên canxi.

Tần Tranh nói: "Ngon không?"

Vân An lấy vỉ canxi từ tay Tần Tranh, bóc một viên đưa cho cô. Tần Tranh không đưa tay ra mà "A" một tiếng, Vân An liền đặt vào miệng cô.

Tần Tranh nói: "Có giống người xưa uống thuốc độc để tuẫn tình không?"

Vân An:...

Nàng vẫn luôn vô cùng công nhận khả năng liên tưởng bay xa của Tần Tranh.

Tần Tranh nhai viên canxi, Tần Quế Lan từ trong bếp bước ra, thấy hai người đứng bên ngăn kéo ăn gì đó, bà đi vài bước tới: "Ăn gì thế?"

Tần Tranh nói: "Viên canxi đó mẹ."

"Viên canxi gì? Lâu lắm rồi mẹ không mua viên canxi mà." Tần Quế Lan nói xong, Vân An liền đưa vỉ canxi trong tay cho bà. Tần Quế Lan "Ối" một tiếng: "Đây không phải là viên canxi con mua hồi học cấp 2 hả?"

Cái miệng Tần Tranh đang nhai chợt cứng đờ, cô cầm lấy vỉ canxi trên tay Tần Quế Lan, xem ngày.

Bốn năm trước.

Tần Quế Lan nói: "Nhổ ra mau, nhổ ra mau!"

Tần Tranh kéo Vân An chạy vào nhà vệ sinh nhổ ra, rồi lại súc miệng. Ra khỏi nhà vệ sinh, cô hỏi Tần Quế Lan: "Mẹ, hết hạn lâu như vậy rồi, sao mẹ còn giữ?"

Tần Quế Lan chột dạ: "Chẳng phải là thấy nó chưa bóc tem, còn nguyên vẹn đó sao."

Tần Tranh:...

Cô cạn lời.

Vân An nói: "Dạ không sao đâu ạ, bọn con cũng chưa nuốt xuống."

"Nuốt xuống rồi là đau bụng đó." Tần Tranh nói: "Sao cậu ăn mà không xem trước vậy?"

Vân An:...

Nàng nhận lỗi: "Lần sau mình sẽ nhìn kỹ."

Tần Tranh lúc này mới không nói nữa. Tần Quế Lan nói: "Thôi thôi, mẹ vứt đi rồi, ra ăn cơm đi."

Vân An kéo Tần Tranh ngồi xuống bàn ăn. Tần Quế Lan nấu mấy món sở trường, nghĩ đến việc Tần Tranh phải đi ba ngày, không được ăn cơm bà nấu, nên buổi tối Tần Quế Lan đã nấu gấp đôi ngày thường. Tần Tranh giật mình: "Mẹ, sao mẹ nấu nhiều vậy ạ? Thế này sao ăn hết được?"

"Con muốn ăn món nào thì ăn món đó, ăn không hết thì để lại, mai mẹ ăn." Tần Quế Lan nói: "Mẹ sợ con ở bên đó mấy ngày, muốn ăn cơm mẹ nấu."

Mắt Tần Tranh đỏ hoe, cô bĩu môi: "Mẹ—"

Tần Quế Lan vỗ nhẹ mu bàn tay cô: "Ăn cơm đi."

Tần Tranh nhận lấy đôi đũa Vân An đưa cho, cúi đầu ăn cơm. Thỉnh thoảng Vân An lại ngước mắt nhìn Tần Tranh, mà Tần Tranh thì cứ cúi gằm mặt. Mãi đến khi ăn xong, Vân An giúp Tần Quế Lan dọn chén đũa, Tần Quế Lan thúc giục: "Mấy con có nhiều bài tập, mau đi làm bài đi."

"Dạ không sao đâu dì, mai là cuối tuần rồi ạ." Vân An nói: "Để con phụ dì."

"Cuối tuần cũng phải học." Tần Quế Lan nói: "Kiến thức phải được củng cố, con mau đi làm bài tập đi, ở đây có dì rồi."

Vân An không thể cãi lại Tần Quế Lan. Tần Tranh thấy nàng vào phòng thì cười thành tiếng: "Bị mẹ mình đuổi ra rồi chứ gì?" Cô vừa nói vừa xếp quần áo vào vali. Vân An ngồi bên giường cô, nói: "Cậu mua vali hồi nào vậy?"

"Chiều nay mẹ mình mua cho mình đó." Tần Tranh nói: "Đẹp không?"

Đúng là trẻ con.

Sau này đi làm, vali trong nhà một tay cũng không đếm xuể, nhưng cô bây giờ cứ như lần đầu nhận được món quà này, vui vẻ vô cùng. Vân An gật đầu: "Đẹp."

Vân An vừa nói vừa dùng ngón tay khều lấy một món trong số quần áo đó. Tần Tranh trừng mắt, giật phắt lấy nó từ tay Vân An!

Vân An ngẩng đầu, Tần Tranh đã mở miệng trước: "Cậu mà nói là mình dùng cái này bịt miệng cậu lại đấy!"

Vân An vô cùng ngạc nhiên: "Có thật không?"

Tần Tranh:...

Cô chớp mắt, không thèm để ý đến Vân An, cúi đầu nhét đồ lót vào ngăn trong. Vân An ló đầu: "Khi nào?"

Tần Tranh: "Ra ngoài."

Vân An nói: "Dì bảo mình vào đây làm bài tập."

Tần Tranh: "Vậy cậu làm bài tập đi."

Vân An nói: "Mình muốn làm với cậu."

Tần Tranh nói: "Mình không làm bây giờ đâu."

"Vậy mình đợi cậu." Vân An dường như rất kiên nhẫn, cứ ngồi bên giường nhìn cô soạn đồ. Tần Tranh bị nàng nhìn đến mức phải buông tay: "Đây đây đây, cậu đến soạn đi."

Vân An cũng không khiêm tốn: "Soạn thì soạn."

Nàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Tranh, đối diện với tủ quần áo, hỏi Tần Tranh: "Cậu muốn mang bộ nào?"

Tần Tranh nói: "Cậu quyết định đi."

Tần Tranh vừa mới soạn xong đồ lót, chỉ còn lại áo khoác, cô định mang một cái áo phao. Vân An đứng nhìn vào trong một lúc, rồi lấy một cái áo phao màu xám đậm đưa cho cô: "Cái này đi."

Tần Tranh nhận lấy, đặt ở dưới đáy vali.

Vân An cúi đầu nhìn cô bận rộn.

Đây là bộ đồ Tết mà mẹ Tần Tranh mua cho Tần Tranh vào năm ngoái, năm nay trời vừa hơi lạnh là cô đã mặc rồi, còn khoe khoang: "Đẹp không?"

Nàng gật đầu: "Đẹp."

Tần Tranh nhướng mày: "Áo đẹp hay là mình đẹp?"

Nàng nói: "Cậu đẹp."

Tần Tranh nói: "Ngoan thật, thưởng cho cậu!"

Cô "chụt" một tiếng, hôn lên má trái nàng. Vân An sờ sờ má, cách năm tháng dài đằng đẵng, nàng dường như vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp ấy. Tần Tranh quay đầu, thấy nàng ngẩn người, bèn huơ tay trước mặt nàng: "Sao tự dưng cậu đờ ra vậy?"

Vân An hoàn hồn: "Đang nghĩ vài chuyện."

Tần Tranh lơ đãng: "Chuyện gì?"

Vân An nói: "Lúc mới ở bên cậu."

Tần Tranh nói: "Cái đó có gì để nghĩ?"

Vân An nhìn cô, cong cong môi cười cười, nàng vừa định kéo Tần Tranh qua ôm một cái thì cửa bị gõ "cốc cốc cốc". Vân An ngại ngùng rụt tay lại, Tần Tranh quay qua, cố tình cọ vào mặt nàng: "Đến ôm đi, lại đây, lại đây."

Sự khiêu khích của cô thật sự quá rõ ràng, Vân An bất đắc dĩ quay đầu đi.

Tần Quế Lan nói: "Tranh Tranh, muốn ăn chút trái cây không con?"

Tần Tranh nói: "Dạ không cần đâu mẹ, con vừa mới ăn cơm xong mà."

Tần Quế Lan "Ồ" một tiếng: "Con soạn xong vali chưa?"

Tần Tranh mở cửa, nói: "Dạ soạn xong rồi ạ."

Tần Quế Lan lần lượt liệt kê: "Ga trải giường, vỏ gối, bàn chải, kem đánh răng, ly súc miệng, khăn mặt, dầu gội, xà phòng, đều mang cả rồi chứ?"

Tần Tranh:...

Cô nói: "Mẹ, có phải là con dọn nhà đâu."

"Thế cũng phải mang cho đủ!" Tần Quế Lan không yên tâm: "Đồ trong khách sạn không sạch đâu."

Bà vừa nói vừa ra ra vào vào phòng tắm, chẳng mấy chốc đã lấp đầy vali của Tần Tranh. Tần Tranh nhìn không gian vốn chỉ dùng một nửa giờ đã bị nhét đầy ắp, xịu vai xuống. Mãi đến khi thấy Tần Quế Lan lấy giấy vệ sinh và băng vệ sinh trong phòng tắm ra, Tần Tranh nói: "Mẹ! Con mang cái này làm gì chứ?"

Tần Quế Lan nói: "Phòng khi cần."

Tần Tranh sống chết không đồng ý, cô cũng không muốn lúc kiểm tra an ninh ở sân bay, có thứ gì đó không qua được, phải mở vali ra rồi phát hiện bên trong còn có cả giấy vệ sinh.

Nghĩ thôi cô đã thấy mặt nóng bừng rồi.

Tần Quế Lan nói: "Thôi thôi, cái này không mang thì thôi."

Bà nói xong lại nhớ ra: "Con không mang sách à? Không phải là đi thi đấu sao?"

Tần Tranh nói: "Là thi tranh biện mẹ ạ, dùng miệng để nói."

Tần Quế Lan nói: "Thế cũng phải đọc sách chứ."

Tần Tranh phụ họa: "Đọc đọc đọc, con đọc mà." Cô vừa nói vừa lấy quyển sách Tiếng Anh ở trong cặp ra nhét vào vali, nói: "Bây giờ được chưa ạ?"

Tần Quế Lan lúc này mới hài lòng gật đầu, nói: "Được rồi."

Tần Tranh vừa chuẩn bị đóng vali lại thì Tần Quế Lan nói: "Ấy, bây giờ đừng đóng, để tối đi ngủ mẹ nghĩ lại xem còn thiếu thứ gì không."

Tần Tranh:...

Cô bất lực: "Mẹ, hay là chúng ta nhét cả nhà vào vali đi."

"Con tưởng mẹ không muốn à!" Tần Quế Lan nói: "Con từ nhỏ đến lớn chưa từng đi xa như vậy, sao mẹ có thể không lo lắng được?"

Tần Tranh nhìn Tần Quế Lan, đột nhiên nghĩ đến trước hôm đi học đại học, Tần Quế Lan ở nhà đã khóc suốt một tuần, mỗi sáng thức dậy mắt bà đều sưng húp đỏ hoe. Cuối cùng Tần Tranh hết cách, phải ôm Tần Quế Lan ngủ đến trước ngày khai giảng một hôm mới đi.

Chắc chắn là không yên tâm rồi.

Tần Tranh nghĩ vậy, kiềm nén tâm trạng có phần bực bội của mình, đi đến bên cạnh Tần Quế Lan, dang hai tay ôm lấy bà và nói: "Mẹ, mẹ không cần lo cho con đâu ạ, con chỉ đi ba ngày, sẽ về nhanh thôi. Mẹ nhớ con thì gọi điện cho con, con cũng sẽ gọi video cho mẹ."

Tần Quế Lan được cô ôm như vậy, trái tim đang dao động cuối cùng cũng ổn định lại một chút. Bà gật đầu, nói: "Ra ngoài, có chuyện gì thì nói với cô Trần. Đừng có sợ, biết chưa?"

Tần Tranh nói: "Dạ con biết rồi mẹ."

Tần Quế Lan lau khóe mắt, không muốn để Tần Tranh nhìn thấy, bà nói: "Vậy mẹ ra ngoài trước đây."

Tần Tranh gật đầu, dỗ bà ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Tần Tranh quay người đi đến bên cạnh Vân An, lấy hết những thứ không cần dùng vừa nhét vào ra. Vân An:...

Tần Tranh nghĩ lại thì thấy không ổn, lại dùng chăn che những thứ đó đi, sau đó vỗ vỗ.

Vân An bị cô chọc cười.

Vali cũng bị lục lọi lộn xộn, Tần Tranh vừa định dọn dẹp thì Vân An nói: "Để mình."

Tần Tranh quay đầu nhìn nàng.

Vân An ngồi xổm trước vali, lấy hết mọi thứ ra. Nàng gấp quần áo cho gọn gàng, đồ dùng vệ sinh cá nhân đặt vào túi lưới, đồ lót thì đặt vào ngăn xen kẽ. Tần Tranh nhìn nàng gấp bộ chăn ga gối đệm thành những khối đậu hũ, liền giơ ngón tay cái lên. Vân An cong môi, nói: "Tốt thật."

Tần Tranh ngồi xổm bên cạnh nàng, hỏi: "Cái gì tốt thật?"

Vân An nói: "Có thể giúp cậu soạn vali một lần, tốt thật."

Tần Tranh nói: "Cái này có gì đâu, sau này đi làm phải đi công tác, ngày nào cậu cũng có thể giúp mình soạn."

Vân An cười cười, rất nhanh đã soạn xong. Nàng quay đầu nói: "Tranh Tranh, mai là sinh nhật mình."

Tần Tranh không hiểu tại sao: "Mình biết mà, không phải đã nói đợi mình về..."

Vân An hỏi cô: "Chúng ta có thể đón sinh nhật sớm không?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vân An: Đón sinh nhật sớm cho mình đi mà.

Tần Tranh: Hờ [nhún vai]

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.