Thư Tình

Chương 93: Rối loạn



Chương 93: Rối loạn

Thời Tuế kéo tay Tần Tranh sang một bên, thì thầm: "Sao mình có cảm giác dì không thích mình vậy?"

Tần Tranh hoàn toàn không để tâm thái độ của Tần Quế Lan đối với Thời Tuế, lúc này nghe vậy cô mới quay đầu lại, thấy Tần Quế Lan đang trò chuyện với phụ huynh khác. Cô hỏi: "Vậy à? Cậu đã làm gì?"

Thời Tuế:...

Thời Tuế khó hiểu: "Mình có làm gì đâu."

Tần Tranh nói: "Vậy chắc là cảm giác của cậu sai rồi."

Thời Tuế gãi đầu, liếc mắt nhìn Tần Quế Lan thì lại thấy Tần Quế Lan đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó khiến Thời Tuế bất giác nổi da gà. Thời Tuế kéo tay Tần Tranh: "Mau nhìn mau nhìn, mẹ cậu lại lườm mình kìa."

Tần Tranh quay đầu, mẹ cô đang trò chuyện rất vui vẻ với phụ huynh khác, luôn miệng cười.

Cô:...

Tần Tranh hỏi Thời Tuế: "Cậu gặp ma hả?"

Thời Tuế nghiến răng.

Đúng là gặp ma thật mà.

Rõ ràng ban nãy cô ấy thấy mẹ của Tần Tranh đang nhìn cô ấy với vẻ không vui!

Sao mới chớp mắt một cái đã cười với người khác rồi.

Lẽ nào, đúng là cô ấy cảm giác sai?

Thời Tuế cau mày.

Vân An đi đến bên cạnh họ thì bị Thời Tuế kéo lại, nàng khó hiểu: "Sao vậy?"

Thời Tuế nói: "Cậu nhìn mẹ của Tần Tranh đi."

Vân An thuận theo tầm mắt cô ấy, nhìn về phía Tần Quế Lan, vừa hay Tần Quế Lan cũng nhìn sang, mỉm cười với nàng. Vân An gật đầu cười, Thời Tuế nói: "Thấy chưa?"

Vân An khó hiểu: "Cái gì?"

Thời Tuế nói: "Dì ấy chỉ cười với cậu, không cười với mình."

Vân An:...

Nàng nghĩ một lát: "Chắc là dì không quen biết cậu."

Thời Tuế nói: "Thế dì ấy còn lườm mình!"

Vân An hỏi: "Có sao?"

Thời Tuế:...

Gặp ma rồi! Gặp ma thật rồi!

Thời Tuế tặc lưỡi.

Khương Nhược Ninh lướt tới như một con én, trông rất vui vẻ. Cô ấy chào Tần Tranh, dừng xe đạp bên cạnh Tần Tranh, cất cao giọng: "Mẹ nuôi!"

Tần Quế Lan cũng nghe thấy tiếng, đi tới: "Sao con cũng đến đây?"

"Con đến tiễn Tranh Tranh ạ." Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ấy chưa từng đi đâu xa như vậy, con không nỡ."

"Đúng là vậy." Mắt Tần Quế Lan đỏ hoe, ban nãy bà còn trò chuyện vui vẻ với hai vị phụ huynh khác, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện Tần Tranh sắp phải đến Thượng Kinh. Tần Tranh nắm tay bà: "Mẹ, mẹ làm gì thế, sau này con lên đại học, chẳng lẽ ngày nào mẹ cũng khóc à?"

Tần Quế Lan nói: "Lên đại học là lên đại học, không giống nhau."

Tần Tranh cười bà: "Giống nhau hết."

Tần Quế Lan không để ý đến Tần Tranh, Tần Tranh quay đầu hỏi Khương Nhược Ninh: "Diệp Dư lên máy bay rồi sao?"

"Ừm." Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ấy lên máy bay là mình về liền, mệt chết mình rồi."

Tần Tranh hỏi cô ấy: "Sao không bắt taxi?"

Khương Nhược Ninh: "Không có tiền."

Tần Tranh:...

Khương Nhược Ninh nói: "Diệp Dư thì có một ít tiền, nhưng cậu ấy không nỡ tiêu."

Tần Tranh gật đầu: "Hiểu mà."

Khương Nhược Ninh hỏi: "Bên các cậu vẫn chưa xong à?"

"Đang đợi người." Thời Tuế nói: "Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ khởi hành."

Khương Nhược Ninh gật đầu, cô ấy nói: "Sao không thấy người kia đâu nhỉ?"

Thời Tuế hỏi: "Ai cơ?"

Khương Nhược Ninh đảo mắt: "Là cái người đó đó—"

"Khúc Hàm à." Thời Tuế nghe ra được, nói: "Không biết nữa, chắc là cô Trần gọi cho cậu ấy rồi."

"Không đến được thì càng tốt." Khương Nhược Ninh nói xong, thấy Tần Tranh và Thời Tuế đang nhìn mình, cô ấy nhướng mày: "Làm gì? Mình chính là người có tâm địa đen tối đấy!"

Cũng không cần phải thành thật đến thế đâu.

Thời Tuế cảm thấy dáng vẻ 'đen tối' của cô ấy cũng rất đáng yêu.

Thời Tuế quay mặt đi, cười trộm.

Tần Quế Lan trò chuyện với các phụ huynh khác xong, trông thấy dáng vẻ cười trộm của Thời Tuế, bà nhíu chặt mày lại.

Không thể để Tần Tranh ở cùng con bé này, ngồi cùng cũng không được!

Bà lại đi tìm Trần Phương.

Trần Phương "A" một tiếng ngạc nhiên, nói: "Vậy để tôi xem rồi sắp xếp."

Trước đây cô cũng chưa từng nghe nói mẹ của Tần Tranh là người khó tính đến thế. Thời Tuế thành tích tốt, nhân phẩm cũng không tệ, sao mẹ Tần Tranh thoạt nhìn lại có thành kiến lớn với Thời Tuế như thế nhỉ? Trần Phương không quản được suy nghĩ của phụ huynh, nhưng những việc có thể đáp ứng thì cô đều sẽ cố gắng đáp ứng. Tần Quế Lan yên tâm.

Khúc Hàm là người đến cuối cùng, các bạn học khác đều đã lên xe thì cô ấy mới đủng đỉnh tới. Mẹ Khúc Hàm tiễn Khúc Hàm đến cổng, Trần Phương gọi: "Mau lên mau lên!"

Mẹ Khúc Hàm kéo cô ấy chạy: "Đi được nửa đường mới nhớ quên mang thẻ căn cước, lại phải quay về. Xin lỗi cô Trần."

Trần Phương nói: "Không sao ạ, vẫn kịp thời gian."

Cô sợ có tình huống đột xuất nên mới tập trung trước cổng trường sớm một tiếng, may mà hiện tại không có ai đến quá muộn. Trần Phương bảo các em kiểm tra lại giấy tờ. Ngoài xe, mẹ của Khúc Hàm đứng đó, thỉnh thoảng nhìn vào trong, thấy bên cạnh cũng có một người phụ nữ đang nhìn vào. Bà thấy quen mắt, không nhịn được: "Chị là mẹ của Tần Tranh phải không ạ?"

Tần Quế Lan quay đầu, đối diện với ánh mắt của mẹ Khúc Hàm, lập tức nhận ra, không muốn trả lời cho lắm. Nhưng giơ tay không đánh người đang cười, bà gật đầu một cách gượng gạo: "Ừm, là tôi."

"Cảm ơn chị nhé." Mẹ Khúc Hàm nói ngay: "Lần trước Hàm Hàm nhà chúng tôi đi leo núi, may mà có Tranh Tranh nhà chị cứu giúp. Tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội đến nhà cảm ơn, nhưng Hàm Hàm sợ làm phiền gia đình chị nên cứ không cho tôi đi."

Sắc mặt Tần Quế Lan dịu đi rất nhiều, nà cảm thấy mẹ của Khúc Hàm không giống Khúc Hàm lắm, là một người phụ nữ hiểu lý lẽ. Bà nói: "Đến nhà cảm ơn thì không cần đâu, Tranh Tranh nhà chúng tôi từ nhỏ đã nhiệt tình như vậy rồi, người khác đối xử tệ với nó thế nào đi nữa, nó thấy người ta gặp nạn cũng không nỡ lòng nào."

"Đúng vậy đúng vậy." Mẹ của Khúc Hàm dường như không nghe ra ý bên trong, cứ một mực nói: "Tranh Tranh là một đứa trẻ ngoan, lại lương thiện. Dạo này, Hàm Hàm nhà chúng tôi về nhà ngày nào cũng khen con bé, hai đứa còn là bạn cùng bàn, lần này ra ngoài cũng đi cùng nhau, hy vọng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Tần Quế Lan nói: "Khen Tranh Tranh nhà chúng tôi sao?"

Trước đây không phải thường xuyên nói xấu Tranh Tranh à? Còn mách lẻo với bà, nói Tranh Tranh ở trường thế này không tốt thế kia không được, cãi lại thầy cô, lấy đồ của bạn học, làm hỏng bình giữ nhiệt của nó, còn ngấm ngầm chửi Tần Tranh xấu xa chết đi được, các bạn học đều ghét bỏ và cô lập con bé.

Tần Quế Lan đời nào tin, nhân phẩm của Tần Tranh ra sao, sẽ làm ra chuyện gì, bà làm mẹ sao có thể không rõ, nên bà hoàn toàn không nghe lời xúi giục của Khúc Hàm, ngược lại còn về nhà mắng Khúc Hàm một trận.

Bây giờ nghe Khúc Hàm khen Tranh Tranh.

Quả thật có chút bất ngờ.

Xem ra đúng là lần leo núi trước đã bị dọa sợ, bây giờ không còn xấu tính như vậy nữa.

Cũng phải, nghe Tần Tranh nói, Khúc Hàm bị ngã lăn xuống, nếu phải ở trong núi một đêm, không biết chừng ngày hôm sau sẽ ra sao, nên Khúc Hàm thừa nhận sai lầm, mang lòng biết ơn là phải.

Như vậy xem ra, đứa trẻ này cũng không phải là vô phương cứu chữa.

Mẹ Khúc Hàm nói: "Khen chứ, thường xuyên khen, nói Tranh Tranh vừa xinh đẹp vừa tốt tính, thành tích cũng không tệ, còn nói muốn học tập Tranh Tranh nữa. Tôi nghĩ sau này chúng ta vẫn có thể qua lại nhiều hơn, con cái có thêm bạn bè luôn là điều tốt."

Tần Quế Lan bị mấy câu của mẹ Khúc Hàm làm cho xiêu lòng, đang định đồng ý thì Khương Nhược Ninh từ trong sân trường đi ra, bắt gặp hai người đang tán gẫu, hỏi: "Mẹ nuôi, hai người đang nói chuyện gì thế ạ?"

Không phải mẹ nuôi ghét mẹ của Khúc Hàm nhất sao?

Cảm thấy Khúc Hàm nhân phẩm kém là do gia đình giáo dục có vấn đề, sao bây giờ lại nói chuyện vui vẻ thế này?

Tần Quế Lan nói: "Nói chuyện phiếm thôi, các con lấy đồ xong rồi à?"

Vân An phải vào lớp lấy đồ, Khương Nhược Ninh rảnh rỗi không có gì làm cũng đi theo vào, hai người ra ngoài thấy Tần Quế Lan vẫn chưa đi, đang nói chuyện qua lại với mẹ Khúc Hàm. Khương Nhược Ninh nói: "Lấy được rồi ạ. Mẹ nuôi, mẹ không về nhà sao ạ?"

"Mẹ đi thẳng đến cơ quan luôn." Tần Quế Lan nói: "Có cần mẹ gọi xe cho các con không?"

"Không cần đâu mẹ nuôi." Khương Nhược Ninh nói: "Con có đi xe đạp, con đưa Vân An về nhà trước ạ."

Tần Quế Lan gật đầu: "Vậy được, các con đi đường cẩn thận."

Khương Nhược Ninh nói: "Dạ mẹ nuôi, mẹ cũng đi cẩn thận ạ."

Tần Quế Lan mỉm cười, nghe mẹ Khúc Hàm nói: "Vậy mẹ Tần Tranh, chị xem đợi bọn trẻ về, chúng ta có thể tìm lúc nào đó cùng ăn một bữa cơm không? Chuyện lần trước thật sự vô cùng cảm ơn Tần Tranh."

Mẹ Khúc Hàm khen Tần Tranh mãi, khen đến nỗi Tần Quế Lan mát lòng mát dạ, bèn thuận miệng: "Được thôi, đợi mấy đứa nhỏ về rồi nói sau."

Mẹ Khúc Hàm vui mừng.

Khương Nhược Ninh ngồi ở yên sau, hỏi Vân An: "Cậu nói xem, họ đang nói chuyện gì thế?"

Vân An nói: "Mình không phải Thuận Phong Nhĩ."

[1] Thuận Phong Nhĩ: Một trong hai vị Thần nhỏ có nhiệm vụ quan sát tình huống ở xa và nghe ngóng tin tức, cũng thường được dùng để mô tả một người có thể nghe thấy âm thanh ở rất xa.

"Vô dụng." Khương Nhược Ninh cười lạnh: "Mình thấy mẹ Khúc Hàm rất vừa ý Tần Tranh đấy, cậu đừng để Khúc Hàm nhanh chân đến trước nhé!"

Vân An bất lực.

Nàng dùng sức đạp xe, nói với Khương Nhược Ninh: "Cậu có biết sau lưng các bạn học gọi cậu là gì không?"

Khương Nhược Ninh tò mò: "Gọi là gì?"

Vân An nói: "Miệng quạ."

Khương Nhược Ninh: "..."

Nhỏ Vân An chết tiệt này!

Hừ!

Khương Nhược Ninh liếc nàng một cái, lập tức cầm điện thoại lên mách lẻo với Tần Tranh:【Vợ cậu bắt nạt mình!】

Tần Tranh cầm điện thoại: 【??】

Khương Nhược Ninh:【Cậu ấy mắng mình là miệng quạ!】

Tần Tranh:...

Ở một phương diện nào đó mà nói.

Những lời Khương Nhược Ninh nói quả thật đều ứng nghiệm, nhưng cũng không thể nói cô ấy là miệng quạ được. Tần Tranh an ủi:【Cậu là cái miệng đã được khai quang.】

Khương Nhược Ninh:【...】

Cặp vợ vợ này!

Quá đáng quá!

Khương Nhược Ninh chụp màn hình đoạn chat với Tần Tranh gửi vào nhóm nhỏ, tag hai người còn lại:【@Diệp Dư @Thời Tuế lên án!】

Thời Tuế đang ngồi trên xe, lúc mới lên xe Thời Tuế ngồi cạnh Tần Tranh, nhưng trước khi xe khởi động, cô Trần đến tìm Thời Tuế, hy vọng cô ấy đổi chỗ với Khúc Hàm, nói rằng Khúc Hàm say xe, ngồi ở vị trí của cô ấy sẽ tốt hơn. Thời Tuế thấy không sao cả, bèn đổi chỗ với Khúc Hàm, cô Trần còn hỏi cô ấy: "Em với mẹ của Tần Tranh thân lắm à?"

Thời Tuế ngơ ngác: "Không thân ạ."

Trần Phương cười gượng: "Không có gì, cô chỉ hỏi vậy thôi."

Thời Tuế chớp mắt, đổi chỗ với Khúc Hàm, ngồi ở phía sau cùng một bạn lớp bên cạnh. Thấy tin nhắn của Khương Nhược Ninh, cô ấy cười, trả lời Khương Nhược Ninh:【Cậu đừng chấp bọn họ.】

Khương Nhược Ninh:【Diệp Dư đâu rồi?】

Thời Tuế:【Chắc là đang trên máy bay.】

Khương Nhược Ninh:【Phải ha, mình quên mất, đợi các cậu đến sân bay thì chắc cậu ấy cũng vừa xuống máy bay.】

Thời Tuế:【Ừm, cậu ấy đi một mình, có nói là sợ không?】

Khương Nhược Ninh:【Thật sự không, mình phát hiện cậu ấy lớn gan lắm, lớn hơn cả mình.】

Thời Tuế trò chuyện vui vẻ với Khương Nhược Ninh. Tần Tranh cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Vân An, nhưng Vân An đang đạp xe, không xem được. Vân An cảm nhận được điện thoại rung, mãi đến khi tới cửa nhà rồi dừng xe đạp lại, nàng mới cầm điện thoại lên.

Tần Tranh hỏi nàng đã về nhà chưa, nói lát nữa phải lên máy bay rồi.

Vân An cầm điện thoại, nghe thấy Khương Nhược Ninh nói: "Vậy mình về trước đây."

Vân An ngẩng đầu nhìn Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh ngồi trên xe đạp, một chân chống đất, chân kia đặt lên bàn đạp. Vân An nói: "Đi đường cẩn thận."

"Biết rồi." Khương Nhược Ninh nói xong, chân chuẩn bị dùng sức, đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi, sinh nhật vui vẻ."

Cô ấy ngượng nghịu: "Nè, quà đó."

Cô ấy lấy một hộp quà từ trong ba lô ra đưa cho Vân An, trông khá là không tự nhiên, nói: "Vốn định cùng Tranh Tranh tặng cho cậu, kết quả là cậu ấy không có ở đây."

Vân An nhận lấy hộp quà, cười: "Cảm ơn."

Khương Nhược Ninh bĩu môi, nói: "Đi đây!"

Vân An đột nhiên gọi: "Nhược Ninh."

Tay Khương Nhược Ninh nắm chặt tay lái, cô ấy quay đầu lại: "Cậu gọi mình là gì?"

Vân An nói: "Nhược Ninh, cảm ơn cậu."

Lỗ chân lông khắp người Khương Nhược Ninh như muốn nổ tung. Vân An này, không có chuyện gì làm lại gọi cô ấy là Nhược Ninh chi vậy, nghe sởn cả gai ốc!

Cô ấy chẳng muốn dông dài với Vân An nữa, gật đầu một cái: "Biết rồi!"

Vân An nhìn Khương Nhược Ninh phóng đi như chạy trốn, nàng dời mắt, cúi đầu nhìn hộp quà.

Kiếp trước, Khương Nhược Ninh tặng nàng một cặp nhẫn đôi, còn khắc tên nàng và Tần Tranh, lần này thì không phải. Vân An mở hộp ra, bên trong là hai cây bút máy, một cây màu xanh lam, một cây màu trắng, trên bút có thêu những đóa hoa màu đỏ, thanh tú xinh đẹp, trên đóa hoa còn khắc tên nàng và Tần Tranh. Cây màu xanh lam khắc tên nàng, cây màu trắng là tên của Tần Tranh.

Vân An không biết Khương Nhược Ninh có tham khảo ý kiến Tần Tranh khi mua món quà này hay không, nhưng nàng nghĩ chắc là có.

Bằng không, Khương Nhược Ninh sẽ không biết màu nàng thích.

Nàng cúi đầu, chụp một tấm hình gửi cho Tần Tranh.

Tần Tranh lập tức trả lời nàng:【Hửm?】

Vân An:【Quà sinh nhật Khương Nhược Ninh tặng mình.】

Tần Tranh:【À, cậu ấy có nói với mình rồi, còn nói ban nãy cậu gọi cậu ấy là Nhược Ninh? Cậu đừng dọa cậu ấy sợ.】

Vân An:【...】

Tần Tranh: 【Thích món quà này không?】

Vân An:【Thích.】

Tần Tranh:【Mình đi mua cùng cậu ấy đó.】

Quả nhiên.

Vân An:【Mình đoán được mà.】

Tần Tranh:【Mèo con đáng yêu.】

Vân An:【Vẫn chưa lên máy bay à?】

Tần Tranh:【Sắp qua cửa an ninh rồi.】

Tần Tranh gửi tin nhắn xong thì Trần Phương gọi cô: "Tần Tranh, qua bên này!"

Tần Tranh ngẩng đầu mới thấy mình bị rớt lại phía sau, cô lập tức cất điện thoại, đẩy vali bước nhanh đến bên cạnh các bạn học khác. Thời Tuế ghé sát lại: "Lại nói chuyện với Vân An à?"

Tần Tranh mỉm cười.

Thời Tuế nói: "Tranh Tranh, thật ra mình khá tò mò."

Tần Tranh hỏi cô ấy: "Tò mò cái gì?"

Thời Tuế hỏi: "Cậu và Vân An, ai theo đuổi ai thế?"

Tần Tranh liếc cô ấy: "Cậu đoán xem."

Thời Tuế nói: "Vậy chắc là cậu rồi."

Tần Tranh sửng sốt: "Tại sao?"

Thời Tuế nói: "Nếu là cậu ấy thì không cần phải đoán."

Tần Tranh bĩu môi, không để ý đến Thời Tuế, Thời Tuế nói: "Lát nữa lên máy bay, cậu kể cho mình nghe chuyện của cậu và Vân An đi."

"Không kể đâu." Tần Tranh quay đầu: "Từ khi nào cậu lại thấy hứng thú với chuyện riêng của người khác vậy?"

Thời Tuế lẩm bẩm: "Chỉ là mình muốn học hỏi kinh nghiệm."

Thời Tuế nói nhỏ nên Tần Tranh không nghe thấy, cô hỏi dồn: "Cái gì?"

Thời Tuế vội lắc đầu: "Không có gì!"

Thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái, Tần Tranh nhìn chằm chằm Thời Tế bằng ánh mắt hồ nghi. Thời Tuế bước lên một bước, đặt vali vào giỏ lớn, sau đó đi vào cửa an ninh, Tần Tranh theo sau cô ấy. Sau khi đi vào, Trần Phương phát vé máy bay, nói: "Tìm đúng vị trí, đừng ngồi nhầm nhé."

Tần Tranh đã quen với cảnh này, không giống các bạn học khác cứ mải mê nghiên cứu xem chỗ ngồi ở đâu, có phải cạnh cửa sổ không, có nhìn thấy mây trắng không, lỡ như máy bay xuyên qua tầng mây thì làm sao. Họ càng thảo luận càng hưng phấn, mặt đều đỏ bừng.

Nàng đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên đi máy bay.

Cũng là đến Thượng Kinh, không phải là khai giảng, mà là nửa tháng trước khi khai giảng. Sau khi có giấy báo nhập học, Tần Quế Lan vẫn luôn muốn đến trường xem trước một lượt, nên đã xin nghỉ hai ngày, cùng Tần Tranh bay đến Thượng Kinh. Trên máy bay, Tần Quế Lan đứng ngồi không yên, Tần Tranh nói: "Mẹ, Nhược Ninh đi cùng con, mẹ còn lo lắng gì nữa."

"Chính vì hai đứa các con đi cùng nhau nên mẹ mới lo. Con không phải là đứa biết chăm sóc người khác, Nhược Ninh cũng không phải." Nói rồi, bà nghĩ đến điều gì đó, không lên tiếng nữa, sắc mặt âm u. Tần Tranh liếc thấy sắc mặt bà, biết bà đang nghĩ gì.

Chỉ khi nghĩ đến Vân An, Tần Quế Lan mới có biểu cảm này.

Đây là cái gai giữa hai người họ, không thể nhổ, cũng không thể nhắc đến.

Sau khi đến Thượng Kinh, Tần Quế Lan đi cùng cô đến trường. Ngôi trường lớn hơn những gì họ tưởng tượng, trang thiết bị cũng đầy đủ, nghe nói đã được tân trang lại. Ký túc xá bốn người một phòng, bàn dưới giường trên, rộng rãi sáng sủa, đồ ăn ở căng-tin cũng không tệ, giá cả lại rẻ. Trước khi đến, Tần Quế Lan còn lo lắng sợ hãi, đến nơi rồi ngược lại thấy yên tâm không ít. Hai người ra khỏi cổng trường, đối diện là trường Đại học Giao thông, lúc họ ra ngoài thì gặp phải các phụ huynh khác đến tham quan, kéo lại trò chuyện vài câu. Vị phụ huynh kia nói: "Vui chứ, sao lại không vui được. Hai trường tốt nhất cả nước đều ở đây, con gái tôi vào được trường nào tôi cũng đốt nhang cầu phúc, tôi còn gì không vui nữa chứ."

Sau khi về, Tần Quế Lan cũng vui vẻ hẳn lên.

Chỉ là trước khi cô đi học, ngày nào mắt bà cũng sưng húp.

Tần Quế Lan là người hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài, luôn không khỏi khiến Tần Tranh nghĩ đến người có tính cách trái ngược với bà.

Nội tâm, ít nói, trầm mặc.

Có điều kiếp này, lại nói khá nhiều.

Tần Tranh cúi đầu cười, sau khi ngồi xuống, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một người ngồi xuống bên cạnh, cô tưởng là Thời Tuế, bèn nói: "Cậu xem..."

Tần Tranh quay đầu lại.

Là Khúc Hàm.

Khúc Hàm không ngờ Tần Tranh sẽ chủ động nói chuyện với mình, cô ấy ngây ra một lúc. Giọng Tần Tranh đột ngột dừng lại, bỗng chốc trở nên khó xử.

Trần Phương nói: "Khúc Hàm em ngồi xuống đi, các bạn phía sau đi lên."

Lúc này Khúc Hàm mới ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh.

Tần Tranh nhíu mày.

Không phải Thời Tuế nói sẽ ngồi cạnh cô sao?

Tần Tranh lại quay đầu, Thời Tuế ngồi ở hàng ghế sau, sau nữa so với cô. Thấy cô quay lại, Thời Tuế khóc không ra nước mắt.

Trong nhóm nhỏ, Thời Tuế than phiền:【Không biết cô Tần bị làm sao, bắt mình ngồi ở phía sau rồi.】

Tần Tranh:【Cậu không nói là muốn ngồi cùng mình à?】

Thời Tuế:【Có nói, nhưng cô Trần bảo vé đã mua hết rồi, không đổi được. Sáng nay mình đã nói với cô rồi mà.】

Tần Tranh:【Vậy chắc là cô quên rồi, không sao đâu.】

Chỉ là một chuyến bay thôi, không phải chuyện gì to tát.

Nhưng họ vẫn nghĩ quá đơn giản. Sau khi đến khách sạn, lúc Trần Phương chia phòng, Tần Tranh và Thời Tuế đứng cùng nhau, đến xin Trần Phương một phòng. Trần Phương nói: "Hai em đến rồi, Tần Tranh em ở phòng số sáu, Thời Tuế ở phòng số chín, đây là thẻ phòng của các em."

Thời Tuế trố mắt: "Cô Trần, bọn em có phạm lỗi gì không ạ?"

Từ lúc ngồi xe ở trường, cô ấy và Tần Tranh cố tình bị tách ra, trên xe thì nói là say xe, không có gì để nói, lên máy bay thì nói vé đã mua sẵn, cũng không có gì để nói. Bây giờ đến khách sạn rồi, đáng lẽ không còn vấn đề gì nữa, sao vẫn không cho họ ở cùng nhau?

Trần Phương thở dài: "Cô biết các em đều là những đứa trẻ ngoan, ráng chịu một chút, tạm bợ một chút, cô cũng không muốn thế đâu."

Thời Tuế thấy Trần Phương vô cùng khó xử thì cau mày. Nếu là bình thường, Thời Tuế chắc chắn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không sao cả, nhưng mấu chốt là còn có Diệp Dư nữa, không thể qua loa được, nên Thời Tuế nhấn mạnh muốn ngủ chung phòng với Tần Tranh.

Trần Phương:...

Thời Tuế càng nhấn mạnh, Trần Phương càng hoảng, càng không thể để hai người ở chung một phòng.

Thật ra trước khi đến, cô không hiểu tại sao Tần Quế Lan lại không đồng ý cho họ ở chung. Mãi cho đến khi lên máy bay, cô ngồi cạnh một em học sinh, em học sinh đó nói: "Có phải là vì tin đồn trong trường không ạ?"

Em học sinh nói với vẻ chột dạ, cô nghe rất chăm chú: "Tin đồn gì?"

"Các bạn học cứ hay đùa bậy, lần trước còn nói Tần Tranh và Vân An yêu nhau nữa ạ."

Trần Phương vừa nghe đã nhíu mày: "Linh tinh vớ vẩn gì thế!"

Em học sinh cắn môi, không dám nói nhiều. Trần Phương nói: "Thế thì có liên quan gì đến Thời Tuế?"

Em học sinh nói: "Không phải Thời Tuế chơi thân với họ sao ạ? Sau đó sáng nay mẹ em nghe mẹ Tần Tranh nói, Thời Tuế cứ hay mua đồ cho Tần Tranh, tặng quà, tặng rất nhiều nữa. Mẹ cậu ấy vốn nghe những lời đó đã sợ rồi, nên..."

Trần Phương nói: "Chỉ thế thôi à?"

Em học sinh nói: "Chỉ, chỉ thế thôi ạ."

Trần Phương bất lực: "Việc này có..."

Cô vừa định nói việc này có gì đâu, thì đột nhiên nhớ đến lúc học đại học, trong lớp cũng có mấy bạn nữ yêu nhau, không chỉ một cặp. Tuy cô không hề nhận thấy Thời Tuế và Tần Tranh có hành động thân mật hay mờ ám nào, nhưng phụ huynh người ta đã không yên tâm rồi, cô cũng không tiện nói gì.

Cho nên Tần Tranh và Thời Tuế càng kiên quyết.

Cô càng sợ hãi, cũng càng không thể đồng ý.

Thời Tuế bất lực: "Tại sao vậy cô Trần! Lúc ở trường, không phải chúng ta đã nói rồi sao ạ? Em và Tần Tranh ở cùng nhau mà."

Trần Phương nói: "Lúc đó cô không biết tình hình."

Tần Tranh hỏi: "Tình hình gì ạ?"

Trần Phương im lặng.

Cô nói: "Tóm lại cô phải chịu trách nhiệm với các em, em đến phòng số sáu, Thời Tuế, em đến phòng số chín."

Tần Tranh và Thời Tuế nhìn nhau, cảm thấy nói không thông, bèn quyết định ra tay từ bạn cùng phòng, không nói nhiều với Trần Phương nữa. Hai người về phòng, Tần Tranh mở cửa, thấy Khúc Hàm đang dọn dẹp hành lý. Khúc Hàm thấy Tần Tranh thì cũng ngẩn người, không phải nói Tần Tranh và Thời Tuế một phòng sao, sao lại đến chỗ cô ấy rồi?

Có điều, không thể phủ nhận.

Cô ấy không hề bài xích.

Hoặc nói, không bài xích như trước đây.

Khúc Hàm cúi đầu, trải bộ ga giường mới, đặt gối ngay ngắn, mở vali ra, bên trong đã treo ba bốn bộ quần áo. Tần Tranh nói: "Khúc Hàm, tôi có chuyện này muốn thương lượng với cậu."

Khúc Hàm nghe thấy cô gọi tên mình, có một cảm giác kỳ lạ.

Trước đây Tần Tranh gọi tên cô ấy, không phải là chứa đựng sự tức giận thì cũng là mang theo sự phẫn uất, hiếm khi nào gọi tên cô ấy một cách bình tĩnh như vậy. Khúc Hàm ngước mắt nhìn Tần Tranh, Tần Tranh nói: "Tôi muốn..."

Điện thoại của Khúc Hàm rung lên, cô ấy nói: "Là điện thoại của cô Trần."

Nói xong, Khúc Hàm liền nghe máy, một lát sau thì cúp. Tần Tranh hỏi: "Chuyện gì thế?"

Khúc Hàm nói: "Cô Trần bảo tôi đừng đổi phòng với Thời Tuế."

Tần Tranh:...

Tại sao chứ!

Rốt cuộc là tại sao!

Chiêu này của Trần Phương đã hoàn toàn chặn đứng đường của cô. Tần Tranh đau đầu, Thời Tuế cũng lập tức gửi tin nhắn cho cô:【Tranh Tranh, cô Trần vừa gọi cho bạn cùng phòng của mình, bảo cậu ấy để mắt đến mình.】

Tần Tranh:...

Thời Tuế gửi trong nhóm nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của Khương Nhược Ninh:【Tình hình sao rồi?】

Thời Tuế:【Cô Trần không cho mình ngủ chung phòng với Tranh Tranh.】

Khương Nhược Ninh:【Hả? Vậy Diệp Dư làm sao bây giờ?】

Diệp Dư:【Mình đang ở phòng khách dưới lầu.】

Khương Nhược Ninh:【Hay là cậu tự thuê một phòng riêng?】

Tần Tranh:【Đừng lãng phí tiền, để mình thương lượng với bạn cùng phòng mới.】

Chút tiền đó của Diệp Dư đều là chắt bóp mà có, về còn phải dùng làm phí sinh hoạt. Vé máy bay đã là một khoản chi lớn rồi, bây giờ ở riêng hai đêm nữa thì Diệp Dư đến sinh hoạt phí cũng không còn.

Vân An:【Bạn cùng phòng mới của cậu là ai?】

Tần Tranh:【Khúc Hàm.】

Vân An:【...】

Cách một màn hình, Tần Tranh cũng có thể cảm nhận được sự im lặng của Vân An.

Khương Nhược Ninh:【Khúc Hàm? Cậu thương lượng với Khúc Hàm?】

Tần Tranh:【Dù sao cậu ta vẫn còn nợ mình một ân tình.】

Khương Nhược Ninh:【Có lý.】

Diệp Dư:【Khúc Hàm, chắc sẽ không mách lẻo chứ?】

Thời Tuế:【Mình nghĩ là sẽ không.】

Khương Nhược Ninh:【Ồ, cậu cũng hiểu cậu ta ghê ha.】

Thời Tuế:【...】

Tần Tranh đặt điện thoại xuống, thấy Khúc Hàm đang nhìn chằm chằm mình, cô cũng không giấu giếm nữa, nói: "Tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện."

Khúc Hàm nói: "Không đổi phòng được đâu."

Tần Tranh nói: "Không đổi phòng, chỉ là thêm một bạn cùng phòng thôi."

Khúc Hàm nhíu mày: "Không phải Thời Tuế có phòng rồi sao?"

Tần Tranh nói: "Không phải Thời Tuế."

Khúc Hàm nhìn chằm chằm Tần Tranh, trong chớp mắt đã hiểu ra điều gì đó. Khúc Hàm muốn từ chối, nhưng sau đó lại nghĩ đến lần trước ở trên núi, Tần Tranh đã giúp cô ấy, còn cõng cô ấy xuống núi, rõ ràng bản thân Tần Tranh cũng mệt lử, nhưng vẫn cõng cô ấy đi từng bước xuống núi. Hôm đó gần chạng vạng, cô ấy quay đầu lại là có thể thấy những giọt mồ hôi li ti vì mỏi mệt bên tai Tần Tranh.

Thôi bỏ đi.

Lúc tặng quà cho họ, chẳng phải đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi sao? Chỉ là ở chung một phòng, tận mắt nhìn họ ngọt ngào...

Khúc Hàm nhắm mắt, nói: "Được thôi, cậu bảo Vân An vào đi."

Tần Tranh khựng lại một giây, nói: "Không phải Vân An."

Khúc Hàm lập tức quay đầu, nhìn về phía cô: "Không phải Vân An? Vậy là ai?"

Tần Tranh nói: "Là Diệp Dư."

Lông mày Khúc Hàm nhíu chặt lại, đầu óc như ngừng hoạt động, ánh mắt bối rối vài giây: "Diệp Dư?"

Cô ấy hỏi Tần Tranh: "Cậu mang cả Diệp Dư đến đây?"

Tần Tranh bình tĩnh gật đầu.

Khúc Hàm không thể tin nổi: "Vân An cũng biết?"

Tần Tranh nói: "Biết."

Khúc Hàm gãi đầu, gật gù. Tần Tranh gọi điện cho Diệp Dư, nói cho cô ấy số phòng, cúp điện thoại mới phát hiện Khúc Hàm cứ nhìn mình chằm chằm. Cô bị nhìn đến nỗi tò mò, hỏi Khúc Hàm: "Cậu nhìn gì thế?"

"Mấy người—" Khúc Hàm mím môi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi ra: "Mối quan hệ của mấy người, trước giờ luôn loạn như vậy à?"

Tần Tranh:...

---

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Dư: Lúc chị gái không có ở đây, em gái liền đến.

Vân An:...

Tần Tranh: 6

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.