‘Thẩm Thanh Ngọc nói xong, như cười như không nhìn cô ấy: “Cậu thật sự không nói thật à?”
Trần Ánh Nguyệt không chịu nổi ánh mắt này của cô, trông hệt như có thể nhìn thấy tận đáy lòng người ta.
Thẩm Thanh Ngọc cứ thế nhìn cô ấy, Trần Ánh Nguyệt lập tức sợ hãi: “Tớ nói thật, cậu không đánh tớ chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc bị chọc tức mà bật cười thật thì có thể tớ sẽ đánh cậu đấy, nói.”
âu không nói Trần Ánh Nguyệt nhìn Đàm Anh Phương: “Tiểu Ngũ, thực ra thì… ly vừa rồi cậu uống không phải Thủy Trung Nguyệt mà là gọi là “Thiên đường nhân giar7.
“À, nhưng cũng ngon mà.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong rồi lại nhấp một ngụm.
Trần Ánh Nguyệt cắn răng: “Thiên đường nhân gian, cái tên nói lên tất cả, Tiểu Ngũ, cậu hiểu không?
Thủy Trung Nguyệt thật sự chẳng có nồng độ gì đâu, ngon mà không say, nhưng ở ‘Mây, Thiên đường nhân gian còn có cái tên khác là ‘Một ly giải nghìn sâư hoặc là ‘Một ly kiếm tình duyên Thẩm Thanh Ngọc vừa uống xong hai ly “Thiên đường nhân gian: “…
“Thế nên ý của cậu là hai ly rượu mà tớ uống có nồng độ tất cao?”
Trần Ánh Nguyệt biết mình làm sai, không dám nói gì, cúi gãm đầu như gà mổ thóc :“Đúng vậy.”
Cô ấy nhìn Thẩm Thanh Ngọc, yếu ớt bổ sung một câu: “Hơn nữa còn là rượu trộn.”