“…Yêu cầu của đối phương quá vô lý, tôi là một người đàn ông, không thể nhìn bạn khác giới của mình bị sỉ nhục như vậy, vì thế giơ tay ngăn lại, nhưng ông Vương rất giận dữ, giơ gậy sắt đánh tôi, những người khác cũng động tay với tôi và bạn tôi.”
Từng câu từng chữ của Phó Ngọc Hải đều rõ ràng rành mạch tường thuật lại chuyện đã xảy ra, nói đến cuối cùng, anh nghiêng đầu cười và chỉ vào chiếc xe bị Vương Tề Hùng đập: “Anh cảnh sát, xe của chúng tôi có camera hành trình, có lưu lại hết tất cả, tôi nghĩ, đây có thể dùng làm chứng cứ được.”
Lúc này, những cảnh sát khác nói với cảnh sát trước mặt hai người Thẩm Thanh Ngọc một câu: “Đội trưởng Vương, kiểm tra ra rồi, hàm lượng rượu của năm người này đều vượt mức.”
Đội trưởng Vương nhíu mày: “Bắt người về hết!”
Nói xong, đội trưởng Vương quay đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải, thái đội tốt hơn trước rất nhiều: “Anh Phó, cô Thẩm, làm phiền hai người đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
“Vô cùng sẵn lòng.”
Phó Ngọc Hải cười, cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Rất nhanh sẽ xong thôi.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, bất chợt nghi ngờ Phó Ngọc Hải ban nãy mà mình vừa nhìn thấy là một ảo giác.
Rõ ràng ban nãy rất hung hăng, bây giờ cả người đều dịu dàng trở lại.
Gió đêm hơi lạnh, hơi lớn, Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải bên cạnh, trên người anh chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng, gió thổi qua, áo sơ mi dính vào người anh, hiện ra cơ bắp săn chắc trên người anh.