Dì Trương liên tục cam đoan mình tuyệt đối không lộ ra, Bạch Dương mới miễn cưỡng yên tâm.
Nửa tiếng sau, đã đến trung tâm giám định mà Cố Việt Bân nói.
Sau khi dì Trương dừng xe, rồi lấy xe lăn từ cốp sau xe ra, lúc này mới mở cửa xe, đỡ Bạch Dương từ trên xe xuống.
Sở dĩ ngồi xe lăn, cũng là không muốn lộ ra chuyện mình không nhìn thấy trước mặt Cố Việt Bân, mắt không nhìn thấy, ngồi trên xe lăn, sẽ chỉ làm Cố Việt Bân cho rằng, chân cô bị thương, mà không phải là mắt có vấn đề.
Nếu không ngồi xe lăn, phải luôn dựa vào dì Trương, thì cũng rất dễ lộ.
“Cô Bạch, ngồi vững chưa? Tôi bắt đầu đẩy đây.’ Dì Trương đóng cửa xe hỏi.
Bạch Dương gật đầu: “Được rồi, đi thôi.”
Dì Trương đẩy cô, đi về phía cửa chính trung tâm giám định.
Nhưng mà đi đến cửa chính, dì Trương nhìn mấy bậc thềm trước mặt, bắt đầu khó khăn rôi.
Bạch Dương không nhìn thấy, chỉ tò mò dì Trương vì sao đột nhiên dừng lại, mở miệng hỏi thăm: “Sao vậy dì Trương?”
“Có bậc thang, tôi không đẩy lên được.” Dì Trương thở dài.
Bạch Dương cười cười: “Cái này thì có gì, †ôi xuống trước, dì thu lại xe lăn đi, sau đó lại đỡ tôi đi không được sao?”
“Cô Bạch nói cũng đúng, nếu như vậy, vậy thì tôi…
“Tôi đến cho.” Lời của dì Trương còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt ngang lời cô.