“Ừ” Bạch Dương khẽ gật đầu: “Xin lỗi Trình Minh Viễn, rõ ràng em đã nhận lời làm bạn nhảy của anh rồi nhưng lại không nhảy chung với anh đến cuối. Thậm chí còn…”
Thậm chí về sau còn quên mất luôn anh 1a…
Nếu không phải lúc nãy đột nhiên nhớ ra, có lẽ bây giờ cô cũng quên béng đi mất.
Trình Minh Viễn mỉm cười: “Hóa ra là vậy à.
Không sao đâu, vừa rồi em cũng nhảy với anh rất lâu mà.”
“Nhưng trong lòng em vẫn có chút áy náy.”
Bạch Dương xấu hổ nói.
Ánh mắt Trình Minh Viễn thoáng động: “Nếu em thật sự cảm thấy áy náy thì ngày mai mời anh ăn cơm đi. Nhân tiện anh muốn nói cho em biết một chuyện.”
“Chuyện gì?” Bạch Dương tò mò.
Trình Minh Viễn thần bí trả lời: “Đợi ngày mai thì em sẽ biết.”
Thấy anh ta cố tình thừa nước đục thả câu không nói, Bạch Dương cũng hết cách, chỉ có thể nhún vai đồng ý: “Vậy được rồi, ngày mai mấy giờ?”
“Trưa mai đi. Đến lúc đó anh đến dưới lầu công ty đón em” Trình Minh Viễn liếc mắt nhìn đồng hồ trên xe.
Bạch Dương gật đầu đồng ý: “Được.”
“Được rồi, không nói nữa. Anh đang lái xe, em cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” Trình Minh Viễn ân cần dặn dò.