Bạch Dương cúi đầu nhìn kiệt tác của anh: “Cũng được đấy. Không ngờ anh còn có cái tài này.”
Phó Kình Hiên khẽ cười: “Coi như là em khen ngợi tôi. Được rồi, xuống xe thôi.”
Anh cũng đội lên cho mình một chiếc mũ.
Cả hai chiếc mũ đều được trợ lý Trương xuống xe trước, mua ở tiệm gần đó trong lúc vừa dừng xe lại.
Phó Kình Hiên mở cửa xe, đi xuống trước.
Sau khi xuống khỏi xe, anh đưa tay về phía Bạch Dương.
Bạch Dương cũng không từ chối, đặt tay mình lên tay anh.
Phó Kình Hiên nắm chặt tay cô, đỡ cô xuống xe, sau đó tiến đến vòng vây cảnh giới.
Tới trước mặt một cảnh sát đang làm nhiệm vụ cảnh giới, Bạch Dương hạ thấp giọng, nói rõ thân phận của mình.
Cảnh sát đã nhận được lệnh của đội trưởng từ trước đó, biết họ sẽ đến, nên sau khi xem thẻ căn cước của Bạch Dương là trực tiếp nhấc dây cảnh giới lên, cho cô cùng Phó Kình Hiên và trợ lý Trương đi vào.
Sau khi nhóm Bạch Dương đã cúi người luồn vào trong vòng cảnh giới, đám phóng viên đang háo hức mong chờ mới bừng tỉnh, nhận ra thân phận của họ.
Nhưng muốn ngăn họ lại đã không còn kịp nữa, vì Bạch Dương đã vào trong vòng cảnh giới rồi.
Cánh truyền thông không dám chen vào trong thật nên đành chịu. Ai nấy đành phải ngóng cổ, trợn mắt lên, cất cao giọng gọi với về phía bóng lưng nhóm Bạch Dương, hỏi suy nghĩ của họ về vụ việc Cố Tử Yên tự sát.
Nhưng Bạch Dương và Phó Kình Hiên phối hợp rất ăn ý, đều coi như không nghe thấy gì, tiếp tục đi vào trong. Chẳng mấy chốc đã khuất khỏi tầm nhìn của đám phóng viên kia.
Đến gần khu nội trú.
Từ xa, Bạch Dương đã trông thấy rất nhiều cảnh sát, bác sĩ và y tá đứng dưới một tòa nhà nội trú.
Ngoài họ ra, không có lấy một người thường nào khác, có lẽ là hiện trường đã được giải tán.