Anh ta đẩy cặp kính mắt, nhoẻn cười rồi quay đi, trở lại chỗ ban nãy, chuẩn bị khám nghiệm tử thi cho Cố Tử Yên.
Ở đăng này, không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua.
Lâu đến mức Bạch Dương sắp không hít thở nổi nữa, Phó Kình Hiên mới thả cô ra.
Bạch Dương mở hé mắt, vừa thở vừa nhìn Phó Kình Hiên với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng: “Anh…”
Phó Kình Hiên thả cô ra, để cô đứng lên trước.
Sau khi cô đã đứng được dậy, anh mới đứng lên, dùng ngón cái lau vệt son đỏ nơi khóe môi: “Chắc giờ sẽ không nhớ đến cảnh tượng đó và thấy sợ hãi nữa chứ?”
“..’ Bạch Dương cạn lời.
Thú thực là lúc này, trong đầu cô tràn ngập cảnh anh hôn cô, hoàn toàn không nhớ ra nổi tình trạng thi thể chết thảm của Cố Tử Yên mà cô đã thấy lúc trước.
Do đó, hiển nhiên đã không thấy sợ nữa.
Phải thừa nhận rằng cách này của anh đích thực rất hữu hiệu.