Vốn dĩ lúc đầu cảnh sát Trần còn hơi do dự, nhưng sau đó nghĩ đến việc Bạch Dương là bên nguyên cáo thì cũng không dấu giếm gì nữa, kể ra những điều khiến mình đau đầu: “Chuyện là như vậy. Lúc nãy khi bác sĩ Lâm đi vào phòng giám định thì có nói với tôi một chuyện khiến tôi vô cùng ngạc nhiên và tức giận.”
“Người nhảy lầu tự sát không phải Cố Tử Yên.” Phó Kình Hiên nói.
“Đúng đúng đúng.” Cảnh sát Trần vội vàng gật đầu, nhưng sau đó nhanh chóng thay đổi sang biểu cảm kinh ngạc nhìn Bạch Dương: “Sao hai người lại biết?”
“Lúc Lâm Diệc Hàng kiểm tra sơ bộ thi thể thì đã phát hiện ra có gì đó bất thường rồi.”
Phó Kình Hiên hờ hững giải thích.
“Hóa ra là vậy.” Cảnh sát Trần bừng tỉnh, bỏ xuống những nghỉ ngờ trong lòng. Khuôn mặt nghiêm túc thở dài một hơi: “Bây giờ bác sĩ Lâm đang làm kiểm tra DNA, nếu như kết quả cuối cùng cho thấy người tự sát không phải là Cố Tử Yên thì chuyện này bắt đầu phức tạp rồi đây. Tìm thấy cô †a là một chuyện không hề dễ, hơn nữa cô †a còn có thù với cô Bạch, sợ rằng sẽ tìm cách trả thù cô Bạch Dương. Đây cũng chẳng khác nào đang chơi cảnh sát chúng tôi một vối”
Còn không phải sao.
Gố Tử Yên có thể lẳng lặng rời đi không một ai hay biết ngay dưới giám sát của cảnh sát, hơn nữa còn ngụy tạo một thi thể giả, thế nhưng phía cảnh sát lại không hề hay biết. Nếu bị truyền ra ngoài, người khác sẽ mắng bọn họ là vô dụng.
Thanh danh của bọn họ với những người ngoài ngành, độ tin cậy trong lòng dân chúng cũng sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc.
Hơn nữa, cấp trên cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Thế nên, nếu thi thể đó không phải là Cố Tử Yên, chúng ta cần phải nhanh chóng †ìm ra để khống chế cô ta lại.” Cảnh sát Trần siết chặt tay, sắc mặt nghiêm trọng nói.