Nghĩ đến đó, Cố Tử Yên hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để kìm nén lửa giận trong lòng, cô ta nhìn Bạch Dương: “Tôi sẽ nhớ kỹ: Bạch Dương mỉm cười: “Thi Hàm, đi thôi.”
“Được thôi.” Trần Thi Hàm trả lời.
Sau khi hai người rời đi, Cố Tử Yên nhìn đống lễ phục mà muốn ném hết xuống đất.
Nhưng cô lại luyến tiếc, mấy chục tỷ đấy.
“Thanh toán!” Cố Tử Yên lấy tấm thẻ đen mà Phó Kình Hiên đã đưa cho cô ta ra, nghiến răng đưa cho nhân viên bán hàng.
Ánh mắt của nhân viên bán hàng tỏa sáng, nhịn xuống nội tâm kích động đang mừng rỡ như điên mà mang hết số lễ phục đó đi đóng gói lại tất cả.
Phát tài rồi, phát tài rồi, cô gái kia đúng thật là người tốt, giúp cô kiếm nhiều tiền hoa hồng như vậy, tiền hoa hồng của hết đống lễ phục này có thể mua nhà luôn cũng được.
cũng được.
Sau khi tan sở, cô nhất định phải đến chùa cầu phúc cho cô gái kia mới được.
Nhìn Cố Tử Yên tức giận, Mạnh San quan tâm hỏi: “Tử Yên, không sao chứ?”