Bạch Dương giật mình: “Thì ra là chuyện này, làm sao, Tổng giám đốc Phó bỗng nhiên nhắc chuyện này là có gì?”
Cô hứng thú nhìn anh.
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên: “Nếu cô muốn thì tôi có thể đồng ý.”
Vẻ mặt Bạch Dương cứng đờ, một lúc lâu mới phản ứng lại, có chút ngây ra: “Không phải, Tổng giám đốc Phó, anh phát sốt à? Anh nói có thể tái hôn với tôi sao?”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Vì đứa Bé “Chờ một chút.” Bạch Dương làm động tác dừng lại, sau đó đưa thay sờ trán của anh.
Phó Kình Hiên cảm nhận được lòng bàn †ay cô đặt lên trán của mình, mềm mềm, còn có chút ấm áp làm cho trong lòng anh rung động.
Bạch Dương nhanh chóng thu tay lại.
Phó Kình Hiên lập tức có cảm giác mất mát.
“Anh không phát sốt mà.” Bạch Dương khoanh tay: “Sao anh lại bắt đầu nói mê sảng rồi”
Phó Kình Hiên nhíu mày.
Cô vậy mà nghĩ anh nói mê sảng?
“Tổng giám đốc Phó, anh đừng nói đùa nữa, vì đứa bé cái gì, con của tôi có liên quan gì đến anh? Đứa bé là của anh sao?
Anh vội vàng muốn đổ vỏ như vậy đúng là hiếm thấy.” Bạch Dương bĩu môi châm chọc nói.
Con ngươi Phó Kình Hiên co lại.
Cô có ý gì?
Cô không biết con là của anh, vậy tại sao vừa rồi cô lại nói người một nhà?
Anh còn tưởng rằng cô đã biết!
“Còn nữa” Bạch Dương không biết trong lòng Phó Kình Hiên đang suy nghĩ gì, cũng lười quan tâm, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói: “Tôi chưa từng có suy nghĩ muốn tái hôn với anh, lúc nấy tôi nói như vậy chỉ vì cố ý đùa Cố Tử Yên mà thôi, Tổng giám đốc Phó nghĩ là thật sao?”
Bạch Dương cười nhạo một tiếng, quay người rời đi.