Bên ngoài, trợ lý Trương vẫn giữ chặt Lục Khởi, sợ Lục Khởi thoát được chạy vào †rong quấy rối.
Còn Lục Khởi thì ngẩng đầu nhìn trần nhà, tỏ vẻ cuộc đời không còn gì để lưu luyến nữa.
Lúc này, cửa mở.
Lục Khởi giật mình lấy lại tinh thân nhìn về phía cửa, vốn tưởng rằng là Bạch Dương, không ngờ lại thấy Phó Kình Hiên, anh ta lập tức xụ mặt, giãy giụa hét to: “Tên họ Phó kia, mau bảo người của anh thả tôi rai”
Phó Kình Hiên lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn về phía trợ lý Trương: “Buông anh ta ra.”
Trợ lý Trương đáp một tiếng rồi buông Lục Khởi ra.
Lục Khởi được thả tự do, lập tức chắn †rước mặt Phó Kình Hiên: “Anh ở bên trong lâu như vậy, rốt cuộc là nói gì với cục cưng?”
“Không liên quan đến anh.” Nói xong, Phó Kình Hiên đi thẳng về phía thang máy.
Trợ lý Trương thấy thế thì vội vàng đuổi theo.
Lục Khởi nhìn bọn họ rời đi bằng ánh mắt u ám, sau khi bọn họ đi vào thang máy, anh ta mới vung cánh tay bị giữ đau, mở cửa phòng làm việc của Bạch Dương ra đi vào.
“Cục cưng, tên họ Phó kia không làm gì em chứ?” Lục Khởi bước vội tới đối diện bàn làm việc của Bạch Dương, ân cần hỏi.
Bạch Dương ngồi trên ghế, ánh mắt đờ đẫn, còn đang ngẩn người.
Lục Khởi cúi người, đưa tay ra quơ quơ trước mặt cô: “Cục cưng?”