Cô không nhớ mình đã chạm vào hay ăn phải thứ gì có độc.
Vậy tại sao cô lại bị trúng độc?
Bạch Dương lại nhìn về phía Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên lần này không giấu diếm, dù gì thì Lâm Diệc Hàng cũng đã nói ra rồi.
“Độc mà em trúng là một loại độc tố hóa học, không có tổn hại gì đối với thân thể em, nhưng có hại đối với đứa bé trong bụng em, có thương tổn trí mạng, sẽ làm cho đứa bé này phát triển dị dạng, cuối cùng biến thành thai chết lưu.” Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, nhìn Bạch Dương, giọng nói có chút khô khốc nói. Con ngươi Bạch Dương phóng đại, theo bản năng đặt tay lên bụng, “Dị… Dị tật? Thai chết lưu?”
Phó Kình Hiên không nói gì, chỉ gật đầu.
Bạch Dương siết chặt tay đặt trên bụng, miệng há hốc, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh, “Sao có thể trở thành như vậy?”
Lâm Diệc Hàng tựa vào tường, nói thêm một câu, “Cô trúng độc nhiều nhất là nửa tháng, hiện tại đứa bé trong bụng cô đã dị dạng rồi. “
Đã bị dị dạng!
Bạch Dương sắc mặt khẽ biến, vội vàng cúi đầu nhìn về phía bụng mình, “Cho nên…
Đứa bé này…”
Nhất định phải lấy đi! Lâm Diệc Hàng nói cho cô biết.
Bạch Dương sắc mặt trắng bệch, thân thể cũng căng thẳng, quanh thân toát ra hơi thở phức tạp nói không nên lời.