Phó Kình Hiên mím môi: “Em đến phòng 805 nhìn xem Bạch Dương còn ở đó không?”
Tuy bệnh viện đã nói hôm qua Bạch Dương có thể xuất viện, Bạch Dương cũng có ý định xuất viện ngày hôm qua.
Nhưng nếu hôm qua Bạch Dương không xuất viện thì sao.
Duy trì chấp niệm không từ bỏ, Phó Kình Hiên thấy Phó Kình Duy ngồi yên không cử động, huyệt thái dương nhô lên, trâm giọng thúc giục: “Còn ngồi đó làm gì? Mau đi đi”
“Không cần đâu! Hôm qua chị Bạch Dương đã về rồi.” Phó Kình Duy bĩu môi nói. Vẻ mặt Phó Kình Hiên bỗng cứng đờ, nỗi hy vọng gậm nhắm ở trong lòng cũng phút chốc tan biến, thất vọng tràn trề.
Cô ấy về thật rồi.
Quả nhiên, trông mong vẫn là trông mong, hiện thực thường rất tàn nhẫn.
Nhìn thấy nắm tay siết chặt cùng với vẻ mặt thất vọng của của Phó Kình Hiên, Phó Kình Duy thấy hơi khó chịu trong lòng.
Cậu ta cẩn thận hỏi: “Anh hai! Có phải anh biết hôm qua chị Bạch Dương sẽ xuất viện, anh định đi đón chị ấy, nhưng lại không đón được nên thấy không vui?”
Ánh mắt của Phó Kình Hiên lóe sáng nhưng anh không nói lời nào.
Phó Kình Duy nhìn thấy anh như vậy, biết là mình nói trúng rồi nên trong lòng đắc ý.
Hì! Cậu ta tùy tiện đoán mà đoán trúng phóc rồi.
Xem sau này còn ai nói cậu ta ngốc nữa không.
Phó Kình Duy kiêu ngạo hất cằm lên, nhưng chẳng mấy chốc, sự kiêu ngạo này lại bị dập tắt.
Dù sao anh hai vẫn đang bị thương, cậu ta kiêu ngạo như vậy rõ ràng là không có lương tâm.
“Anh hai đừng buồn nữa, em nói cho anh nghe một tin tốt lành.” Phó Kình Duy đảo mắt: “Thực ra, hôm qua chị Bạch Dương có đến thăm anh đó.”
Nghe thấy vậy, trong đôi mắt lặng thinh của Phó Kình Hiên rõ ràng là hiện lên chút vui mừng.