Có lẽ là bởi vì Đậu Đậu mà tâm tình của cô trở lên tốt hơn, thái độ của Bạch Dương đối với Trình Minh Viễn cũng không có lạnh nhạt như 2 ngày trước.
Cô thu tay lại, nhìn Trình Minh Viễn, “Đã muộn như vậy rồi, anh đem Đậu Đậu tới tìm tôi, có việc gì?”
“Cái đó… Thật ra cũng không có việc gì, là Đậu Đậu ầm ï đòi đến tìm cô, tôi không phải là không lay chuyển được sao? Cho nên mang Đậu Đậu qua đây, ngoài ra, tôi cũng muốn để Đậu Đậu ở chỗ cô hai ngày.”
Trình Minh Viễn chờ mong nhìn cô.
Bạch Dương nhíu mày: ‘Để ở chỗ tôi?”
“Đúng vậy.’ Vẻ mặt Trình Minh Viễn trở nên nghiêm túc: “Gần đây Trình gia xảy ra chút chuyện, bố mẹ tôi đã đến Kinh Đô mở họp, anh trai chị dâu tôi ở trong quân cũng chưa về, mà tôi muốn đi Giang Thành một chuyến, nên là không có người chăm sóc Đậu Đậu.”
“Đợi một chút, sao lại không có người chăm sóc, người hầu với bảo mẫu của Trình gia đâu?” Bạch Dương nhìn chằm chằm anh ta, muốn nhìn xem anh ta rốt cuộc có đang bịa chuyện hay không.
Trình Minh Viễn bị cô nhìn cho làm chột dạ, thiếu chút nữa nhìn không được muốn lộ tẩy rồi.
Cũng may ý chí của anh ra đủ mạnh, mới vẫn duy trì bình tĩnh nói: “Quản gia về quê thăm cháu trai rồi, trong nhà quả thực là có bảo mẫu người hầu, chỉ là để bảo mẫu người hầu trông Đậu Đậu, tôi cũng không yên tâm, dù sao bây giờ tin tức bảo mẫu người hầu đánh trẻ con cũng không HỆ “Cũng đúng.” Bạch Dương gật gật đầu.
Loại tin tức này, cô quả thực nhìn thấy rất nhiều.