Thưa Thầy... Em Yêu Anh!

Chương 12



Ngày thứ năm, tôi vừa đặt chân lên bậc cửa lớp thì đã nghe tiếng bé My nũng nịu:

- Thầy ơi. Thầy rảnh hông Thầy, đi coi phim với bé My nha. Vì bé My không rủ được ai cả.

Tiếng Sinh đáp trả hơi ngập ngừng:

- Sao ác vậy? Bé My dễ thương vậy mà không ai đi... Cho thầy năm phút để suy nghĩ nha?

 Tôi ráng đứng đợi nghe câu trả lời của Sinh rồi mới vào lớp. Cứ trả lời là “thầy bận” cho tôi đi, đừng trả lời câu nào khác. Làm ơn mà...

- Ừ, cuối tuần này thầy cũng không bận. Thầy sẽ đi với bé My.

Con bé My reo lên như bắt được vàng:

- Hoan hô, cám ơn thầy.

Một câu trả lời kinh hoàng lại còn khuyến mãi thêm nụ cười đẹp như mơ đã làm tôi choáng váng. Lại thêm một “cú sốc kinh dị” nữa. Con bé đáng ghét, nó thiệt là mưu ma chước quỷ, nó dám “phỗng tay trên” của tôi... nó sẽ biết tay tôi... tôi ghét nó... tôi căm thù nó... tôi... Cái “ông già” ấy cũng dở hơi nữa, nghĩ thế nào mà lại nhận lời nó thế? Còn tôi đây bỏ cho ai? Tôi ghét cả hai người...

Tôi không định vào học ngày hôm nay đâu, nhìn hai người đó mắc công lên tăng xông, điên bất tử lắm. Đi về cho yên chuyện. Nghĩ là làm, tôi liền quay lưng đi một mạch xuống cầu thang. Đang đi lững thững thì thầy Lâm từ đâu ra vỗ vào vai tôi cái bộp, thầy nhe răng:

- Chào học trò cưng, em tính trốn học hả?

Tôi dòm thầy cố nén bực dọc tươi cười:

- Trốn rồi mất quà sao? Em đi mua nước thôi mà.

Nghe tới vụ quà cáp thầy Lâm chau mày:

- Học trò thảo ghê nhỉ. Thầy đi về hổng hỏi han gì mà đòi quà rồi. Mà thôi, con nít, không chấp. Nè. - Thầy lục cặp đưa cho tôi một cái vòng mộc gỗ, một cái đĩa CD của Trademark.

Trời ơi! Cái CD này tôi lùng tìm khắp thành phố không thấy mà nay có rồi, sung sướng quá. Tôi ôm siết cái đĩa CD trong tay lảm nhảm:

- Oh my god, my god. Đồ hiếm, đồ hiếm. Cám ơn thầy, thầy number one.

 Thầy cười ha hả xoa đầu tôi:

- Được, number one thì được. À! Còn có hai cái vé đi hội chợ nè. Cho em luôn, rủ ai thì rủ.

Vừa nghe tới hai cái vé làm tôi lại liên tưởng cảnh khi nãy, nồng độ máu điên của tôi lại chạy ngược lên. Ngay lập tức tôi cầm đĩa CD lẫn cái vòng, mấy cái vé đưa lại cho thầy Lâm, cau có:

- Em trả thầy hết nè. Giờ em đi về đây. Trốn học hôm nay luôn. Điên rồi, quê rồi.

Cái thái độ kì quặc của tôi làm thầy Lâm không hiểu mô tê gì hết, thầy khệ nệ xách đống quà chạy theo tôi:

- Ê, ê. Gì kì vậy? Em bị mát hả? Tui quýnh chết bây giờ. Réo mua quà cho đã giờ không lấy là sao?

Sẵn cơn điên đang cuồn cuộn tôi quay lại trút giận lên thầy luôn:

- Ừ đấy, em mát, em điên. Em ghét cái ông đó, em ghét con bé đó, em ghét thầy luôn. Em về... Vĩnh biệt...

Thầy Lâm đuổi theo nắm dây cặp tôi kéo lại:

- Ê, vừa phải thôi nha. Tui làm gì mà ghét tui? Em đang giận ai mà điên dữ vậy? Cái ông thầy Sinh đó hả? Ngồi xuống kể tui nghe. - Nói xong, thầy cầm dây cặp kéo tôi ngồi xuống chân cầu thang. Sẵn đang có người cần chia sẻ, tôi phun ra một tràng cho hạ hỏa. Sau khi nghe xong câu chuyện thầy Lâm nhìn tôi mỉm cười vỗ vai an ủi:

- Thua keo này bày keo khác. Đừng nản chí... nhưng có điều...

Tôi nhìn thầy lạ lẫm:

- Nhưng sao hả thầy?

Thầy Lâm cau mặt lại đưa hai tay véo hai má tôi lèm bèm:

- Cái tội ngốc là một nè. Cái tội vô duyên dám trút giận lên tui là hai nè. Và điên khùng là ba. Chừa chưa?

 Vì quá đau mà tôi la oai oái:

- Ái, đau! Tha cho em. Em chừa rồi, em chừa rồi.

Khi thầy Lâm bỏ tay ra, tôi ngồi đưa tay xoa xoa hai má đầy những vết đỏ phụng phịu:

- Thầy ác còn hơn Sinh nữa, nhéo đau quá. Ui da! Em ngốc chỗ nào?

 Thầy Lâm theo thói quen đưa tay miết cằm (Mặc dù cằm ổng có cọng râu nào đâu).

- Lại còn không nữa hả? Tự dưng đem cho con bé My đó cái vé làm gì?

 Tôi nhăn mặt đưa tay lên gãi đầu:

- Em đâu có ngờ con nhỏ đó đúng tuýp "tự nhiên như người Hà Nội" đâu? - Vừa lúc đó chuông reng lên, thầy kéo tôi đẩy về phía cầu thang nói:

- Thôi tới giờ học rồi, đi học đi. Chuồn là biết tay tui.

Nhác thấy mặt tôi, con bé My đã lăng xăng:

- Chị ơi, em mời thầy đi. Thầy đồng ý rồi đấy chị ạ.

Tôi nhìn nó mỉm cười à lên một câu ra chiều ngạc nhiên lắm. Con quỷ... ta bẻ cổ mi... lại còn khoe nữa hả? Mới dằn được cơn tức xong, giờ nó lại "quạt" cho bùng lên nữa. Nghe nó líu lo mà lòng tôi nghẹn ngào. Mình quả là điên, vừa điên vừa ngốc! Nó thì vui rồi chủ nhật được đi xem phim với Sinh còn mình lại nằm nhà... chán ngắt. Sinh cũng “không biết” nỗi lòng của tôi, anh vui vẻ đến bên tôi mỉm cười:

- Chủ nhật đi xem phim sướng ha.

Tôi cười nhạt thếch đáp lại anh:

- Vâng! Nhưng sướng đâu bằng ai kia. Đi hai mình mới vui. Thế mà dám bảo cô An không rảnh cuối tuần cơ đấy.

Nghe tôi nói móc nói mỉa thế, anh cau mặt lườm tôi:

- Lại ăn nói kiểu đó nữa. Muốn tôi cho một kí vào đầu không hả? Ai với ai?

Tôi nhìn anh cong môi lên, nói khoáy thêm tiếng nữa:

- Em nói ai đó chứ có nói thầy đâu. Ngộ à! - Nói xong tôi cắp cặp quay lưng đi xuống bàn cuối.

Sinh phùng mang khoanh tay thở dài, còn con bé My hết nhìn tôi rồi lại nhìn anh chả hiểu gì.

Suốt buổi học nỗi buồn chán cứ lơ mơ trong tôi. Hễ nhìn Sinh tôi lại thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng. Sao mà chán ghê ta! Có lẽ là ngày chủ nhật tôi nên ngủ suốt cả ngày. Vì biết đâu trong mơ tôi sẽ mơ thấy anh và tôi đi xem phim thì sao? Như thế còn được hơn nhìn thấy con bé ấy cứ lởn vởn bên anh...

Chuông reng báo hiệu tan học, tôi là người vọt ra trước nhất. Đi về cho lẹ, ra cái quán nào đấy ngồi nhâm nhi để “quên” buồn. Khi đang lấy xe tôi thấy thầy Lâm và anh đứng nói chuyện ở hành lang phòng giáo vụ rất vui vẻ. Cái nụ cười quyến rũ đó giờ tôi thấy ghét kinh khủng, với ai cũng cười được. Tôi thất thểu dắt xe ra khỏi bãi, cúi mặt xuống đất lắc đầu chán nản rồi lẩm nhẩm: “Cuối tuần này mình làm gì đây, lại đi ra quán cà phê và ngồi ngắm sao hả? Hay vặn máy lạnh trong phòng và cuốn mền nằm ngủ?”

Tên giữ xe thấy thái độ tôi như thế cũng lấy làm mắc cười, hắn chọc:

- Sao vậy, thất tình hả cưng? Cuối tuần không ai đi chơi với cưng hả? Anh đi cho nè.

Á à! Dám chọc bà à, bà đang cơn điên đây. Mày tới số rồi. Nghĩ thế tôi buông thõng hắn một câu chua như giấm:

- Dạ, cám ơn lòng tốt của anh. Anh lo thu tiền giữ xe đi, đừng ở đó rảnh rỗi lo cho em, bảo vệ la anh bây giờ. Em đang vội, anh vui lòng thu tiền giữ xe nhanh lên chút được không?

Gã giữ xe cứng họng nhìn tôi, tức tối lắm nhưng tất nhiên hắn không thể phản bác gì. Tôi đã quá lịch sự với hắn kia mà. Gần ra tới cổng trường thì tôi nghe tiếng thầy Lâm gọi í ới sau lưng:

- Hân, Hân. Chờ chút! - Thầy chạy đến gần tôi đứng thở dốc: - Thoắt cái là thấy ra tới đây rồi. Cái vé hội chợ nãy quên lấy nè. Một vé đi được hai người, em dẫn bạn đi cho vui. Tui cũng rủ bạn đi nữa. Đi quậy chơi đi, thứ bảy cũng không bận gì. Bật mí nghen, bạn tui đẹp trai lắm.

Cái này làm tôi hơi quê à nha, ổng cứ làm như tôi thấy người đẹp trai nào cũng nhảy vô vậy đó. Mê đẹp trai thì cũng phải có mức độ chứ. Mà thôi kệ! Thứ bảy học xong, rảnh rỗi đi chơi cho đỡ buồn. Về nhà buồn chán cũng vậy. Tôi gật đầu nhưng lại nói dỗi:

- Được, em đi. Mà em đi tại em chán thôi, chứ ông bạn đẹp trai của thầy em không quan tâm. Em đâu có bạ người nào đẹp trai mà cũng mê đâu.

Thầy Lâm gật đầu cười với tôi:

- Rồi, rồi. Biết rồi, xin lỗi. Nói tóm lại là có đi phải không? Đúng bảy giờ chờ tui ngay ở cổng hội chợ đó. Nhớ nghen... Nhắc lại lần nữa là đúng bảy giờ đó...

Tôi cũng ừ hử chào thầy rồi leo lên xe về...

Về đến nhà, thấy mặt tôi mẹ hoan hỉ:

- Chủ nhật đi lên ông ngoại dự đám giỗ. Cậu Phú về.

Tôi đáp ỉu xìu:

- Dạ. - thưa mẹ xong tôi lê bước uể oải lên phòng. Mẹ nhìn theo tôi ra chiều ngạc nhiên vì dáng vẻ ỉu xìu đó. Trái với mọi hôm tôi lúc nào cũng rộn ràng, ồn ào.

Mẹ nào có biết tôi đang “thất tình” đâu, có còn tâm trạng nào mà đú đởn như mọi khi. Mà nghe đến cậu Phú lại nhớ đến cái ông Sinh đó. Người đâu mà giống nhau thế? Tôi bật máy lên check mail thì tôi nhận được tin nhắn của cậu.

“Con à, cậu sắp về. Mai là lên máy bay. Chủ nhật cậu gặp con nhé. Có quà cho con nè. ”

Tôi bật cười, lần nào về mà cậu chẳng có quà cho tôi, chỉ có tôi là chưa có quà cho cậu thôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng khi nào rảnh rỗi thì thiết kế một cái lịch tặng cậu mới được. Tôi được ba trang bị cho máy vi tính từ rất sớm nên chuyện vọc phần mềm với tôi là một thú tiêu khiển khá ư là hay. Nhờ nó mà tôi đi trước lũ bạn ở trường ở khoản tin học và lâu lâu lại làm rộ lên chuyện buôn bán ảnh do tôi thiết kế theo đơn đặt hàng của chúng nó, vui lắm kia. Tôi định sau khi tốt nghiệp lớp 12 này sẽ đi theo ngành đồ họa và tiếng Anh, tôi thấy ngành đó rất hợp với tôi.

Tôi vừa đưa tay tắt máy thì điện thoại reng, tôi cầm máy “a lô” thì tiếng con Trâm vang lên:

“Tao nè. Sao rồi, chủ nhật đi coi phim với ảnh phải không? Sướng quá ta.”

Tôi gằn giọng với nó:

“Rất tiếc đã làm mày thất vọng, nhưng chủ nhật tao sẽ lên ông ngoại dự đám giỗ. Còn tối đến thì nằm nhà hoặc qua mày chơi. Còn ảnh hả? Quên đi.”

“Huh? Dzậy là sao? Mày có vé rồi sao lại nằm nhà?” - Trâm ngạc nhiên hỏi lại. Tôi đoán là cái mặt nó lúc này không khác với cái muỗng là mấy, vì nó ưa nghệch mặt ra mỗi khi có chuyện gì ngạc nhiên. Tôi bèn kể từ đầu tới đuôi cho nó nghe chuyện mấy hôm nay tôi chưa có dịp kể vì không qua lớp nó chơi.

Tuy Trâm là bạn thân của tôi nhưng lại không chung lớp, kể ra thì Trâm và tôi cũng có duyên kì ngộ rất lạ, tôi biết nó qua bạn của bạn cùng bàn với tôi đầu năm lớp 11, nhưng thực sự quen nó trong một dịp ca nhạc của trường, nói chuyện hạp quá nên “kết dính” nhau từ đấy. Vừa nghe tôi kể hết, nó hét trong điện thoại làm tôi muốn thủng màng nhĩ:

“Trời ơi! Ngốc tử! Mày có điên không vậy?”

Tôi lấm lét lí nhí:

“Hic... tại con nhỏ kia không biết điều, đâu phải tại tao. Tao bị thầy Lâm nhéo, giờ tới mày chửi nữa hả? Thôi bỏ qua đi, thầy Lâm rủ thứ bảy này đi chơi. Mày đi nha, vì tao có vé đi cho hai người, thầy Lâm cũng rủ bạn. Nghe nói bạn ổng đẹp trai lắm.”

Tiếng Trâm cười khúc khích:

“Được, duyệt. Tao cũng muốn gặp thầy Lâm cho biết, nghe mày kể ổng vui lắm. Ok, bảy giờ qua chở tao hen...”