"Huyền Ca, khi phụ thân ngươi đem ngựa từ Bắc Cương về mừng thọ, đội ngựa đi xa ngàn dặm, rầm rộ đông đúc. Ta đoán những người đó vẫn còn ẩn nấp quanh ngoại ô kinh thành, chưa rút đi. Hãy để lại lệnh bài cho ta phòng thân."
Lý Huyền Ca sững người: "Vậy ta trở về một mình sao?"
"Ngươi nhất định phải cẩn thận."
Lý Huyền Ca ngước lên, lặng lẽ nhìn ta, do dự một lúc, rồi cẩn thận cất lá bùa vào ngực, lấy ra lệnh bài của nhà họ Lý đưa cho ta:
"Cũng chỉ có một ngàn người, đều giao cho nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn ôm ta vào lòng:
"Minh Vấn Thu, chờ ta trở về. Nếu có ai muốn g.i.ế.c nàng, nàng hãy để hắn tìm đến ta, ta sẽ chuộc người."
Bàn tay ta khẽ động, nhẹ nhàng ôm lại hắn:
"Ngươi sẽ bình an."
Khi quay về phủ, trong viện của Dương Hằng hiếm khi náo nhiệt, nghe nói Thôi Tống đang vào gặp nàng.
Ta định về nghỉ ngơi, nhưng cảm thấy có điều không ổn.
Ta quyết định xông vào viện của Dương Hằng, đẩy qua đám người hầu, thấy Thôi Tống đang đút thuốc cho nàng, liền tiến tới, một tay hất tung bát thuốc, vỡ nát.
Sắc mặt Thôi Tống thoáng biến đổi.
Dương Hằng chống tay trên giường, nhìn đống mảnh vỡ dưới sàn, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang trống rỗng.
Thôi Tống đứng dậy, ra lệnh dọn dẹp, rồi liếc nhìn ta một lần nữa trước khi quay người rời đi.
Dương Hằng đã nằm xuống.
"A Hằng, tỷ nên báo việc này cho Thịnh Quốc công."
"Muội ra ngoài đi."
Nàng kéo chăn, quay người sang hướng khác.
Ta không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, càng không thể đánh thức một nữ nhân đang mang thai mà vờ như không biết gì.
Nàng đẹp đẽ, yếu đuối, lại đang mang trong mình một sinh mệnh, chỉ cần ôm chặt chiếc chăn là có thể chống lại phong ba bão táp.
Thu đến, gió ở kinh thành càng thêm sắc lạnh.
Việc Lý Huyền Ca trốn đi sớm cũng bị phát giác.
Ta không có thời gian quanh quẩn với Dương Hằng, chỉ có thể điều động vài cao thủ trong số người của Lý Huyền Ca cài vào Thôi phủ.
Ta lo rằng Dương Hằng sẽ gặp nguy hiểm.
Ngay từ lần đầu gặp nàng vào đầu năm ngoái, ta đã thấy Thôi phủ bốc cháy, nàng mang thai, viết xong thư tuyệt mệnh rồi trút hơi thở cuối cùng trước mặt ta.
Bức thư ấy là viết cho Thịnh Quốc công.
Ta đoán đó là thư cầu cứu.
Kể từ sau ngày sinh thần, hoàng đế không còn xuất hiện trước quần thần.
Thái tử dù chưa lấy lại được cấm quân nhưng đã hòa giải với Hiền vương, địa vị có thể nói là vững vàng.
Nếu nói còn nguy cơ nào, thì đó chính là nhà họ Lý ở Bắc Cương và nhà họ Dương ở Tây Nam.
Thôi Tống âm thầm quy phục thái tử.
Thôi Tống không muốn nhận đứa con của Dương Hằng, cũng không muốn Thịnh Quốc công tiến vào kinh thành.
Nhưng không hiểu vì sao Dương Hằng lại cứ chần chừ, không chịu báo tin cho phụ thân, khiến Thịnh Quốc công vẫn chưa biết được ý định của con rể mình.
Hôm đó, Dương Hằng chủ động đến tìm ta, muốn mượn chiếc khóa ngọc của Thôi quý phi.
"Đó là di vật của quý phi nương nương, hình như được cất giữ bởi Thôi đại nhân."
Dương Hằng không nói thêm gì, ngồi một lát rồi đứng dậy ra về.
Trước khi đi, nàng nhìn con vẹt đứng trên giá trong sảnh: "Muội cũng nuôi thứ này à?"
Chợt nhớ ra, nàng là người Tây Nam.
Đến tối, ta nói với Thôi Tống về chuyện chiếc khóa ngọc.
"Ngài đã cho mượn chưa?"
"Chưa. Chẳng phải là ta giữ. Mấy hôm trước đã gửi đến tiệm ngọc để chăm sóc rồi."
Thôi Tống nhắc đến chuyện Thịnh Quốc công từng nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, rằng sẽ dựng lên câu chuyện về thân thế của Dương Hằng, biến nàng thành tiểu công chúa yểu mệnh năm xưa.
"Làm sao được chứ? Tiểu công chúa vừa sinh ra đã mất, chứ đâu phải mất tích…"