Thuốc Giải Đại Đường

Chương 1



01

Trong thành Trường An, thử hỏi có ai mà chưa từng nghe qua danh tiếng lẫy lừng của Thần Tụ Tiên Tử?

Người ta đồn rằng nàng ấy là tuyệt thế giai nhân vạn năm có một, nào là "khuynh quốc khuynh thành", nào là "tiên nữ hạ phàm", tất cả đều chẳng đủ để lột tả hết vẻ đẹp của nàng ấy.

Chỉ cần nàng ấy khẽ ngoắc tay, vương hầu tướng soái đều sẽ tranh nhau lao vào bể tình, c.h.ế.t chìm trong sự dịu dàng êm ái.

Nếu nàng ấy chịu liếc mắt nhìn ngươi rồi mỉm cười thì cho dù ngươi có là thần tiên trên trời, cũng sẽ quỳ gối dưới tà váy mây khói của nàng ấy, thần hồn điên đảo.

Nhưng than ôi, đáng tiếc thay, một tiên tử tuyệt sắc như vậy lại lưu lạc chốn phong trần, mang lấy ô danh.

Và điều đáng tiếc hơn nữa là, nàng ấy đã chết.

Ba năm trước, một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu rụi nửa bầu trời Bạch Vân sơn trang, Thần Tụ Tiên Tử cũng bỏ mạng trong biển lửa ấy.

"..."

Ta ngồi trong quán trà nghe người kể chuyện xưa, vừa thưởng thức đĩa bánh trứng mật thơm phức, vừa nhấp ngụm trà Phục Kính Dương, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.

Tuy đây chỉ là một phó bản trong trò chơi có tên là "Đại Đường Giải Dược", nhưng cảnh phồn hoa đô hội này lại giống hệt như Đại Đường trong tưởng tượng của ta, nhìn đâu cũng thấy sự xa hoa lộng lẫy, tráng lệ vô song.

Khách qua đường ai nấy đều tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn.

Ánh mặt trời vàng rực rỡ như gột rửa hết bụi trần nhơ bẩn.

Thu Vũ Miên Miên

Trong thế giới sạch sẽ này, thứ duy nhất còn vướng chút bụi bặm chính là Thần Tụ Tiên Tử. Tuy đã qua đời, nhưng danh tiếng của nàng ấy vẫn chìm đắm trong vũng bùn tin đồn thất thiệt, không thể nào gột sạch.

Ô danh lẫn tiếng thơm, lưu truyền ngàn đời.

"..."

Ta tên là Lý Khả Ái, một tiểu đạo sĩ đến từ thế kỷ 21.

Sư thừa Tiêu Diêu tông trên núi Phù Mộng, tinh thông chú thuật, phù lục và triệu hồi thuật.

Ta đánh nhau rất giỏi!

Ngay cả sư tôn cũng từng bị ta đánh rụng hai cái răng cửa.

Để giúp sư tỷ trả nợ, ta đã nhận lời mời tham gia trò chơi kinh dị, bước vào không gian trò chơi bí ẩn.

Thắng, sẽ nhận được một khoản tiền lớn.

Thua, tất nhiên là mất mạng.

Ta đang chăm chú lắng nghe người kể chuyện thao thao bất tuyệt.

Nào ngờ chiếc quạt xếp trong tay lão ta bỗng chĩa thẳng về phía ta: "Chính ngươi là kẻ đã an táng cho nàng ấy!"

Ánh mắt của những vị khách trong quán trà đồng loạt đổ dồn về phía ta.

Ta ngơ ngác, chỉ vào chính mình: "Ta ư?"

Đúng là bịa đặt!

Ta chỉ vừa mới đăng nhập vào trò chơi! Làm sao có thể quen biết Thần Tụ Tiên Tử nào đó chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Ting!]

Đột nhiên, hệ thống giao nhiệm vụ: [Người chơi Lý Khả Ái, nhiệm vụ của bạn là: Hỏi Thần Tụ Tiên Tử "Có đáng không?"]

Có đáng không? Cái gì có đáng không?

Chờ đã —

Thần Tụ Tiên Tử đã c.h.ế.t ba năm rồi cơ mà! Ta hỏi bằng cách nào?

[Bạn có ba cơ hội xuyên không, nhưng thời điểm xuyên không không do bạn quyết định. Hệ thống ta đây~ đã chuẩn bị cho bạn một quà nhỏ rồi đấy.]

Hệ thống vừa dứt lời với giọng điệu ranh mãnh, một luồng sáng trắng lóe lên, ta xuyên không về năm năm trước.

02

Tin tốt là ta đã rơi trúng ngay giường của Thần Tụ Tiên Tử, đỡ mất công tìm kiếm.

Tin xấu là, lúc ta rơi xuống, nàng ấy đang quấn quýt mây mưa với một nam nhân mang vẻ âm hiểm quý phái.

"..."

Hương thơm ngào ngạt, cả căn phòng tràn ngập cảnh xuân.

Ngọn lửa của cây nến đỏ nhảy nhót như dục vọng không nguôi, màn che buông rủ như bóng rắn quấn lấy nhau.

Mắt Anh Vương Lý Hoài Ảnh đỏ ngầu, lưng ướt đẫm mồ hôi. Vị Vương gia tôn quý trước mặt tuyệt sắc giai nhân cũng chẳng khác gì một con thú hoang đang phát cuồng.

Rầm!

Ngay lúc hắn ta gầm lên một tiếng, ta rơi thẳng xuống, vừa vặn đập trúng đầu Lý Hoài Ảnh khiến hắn ta ngất xỉu tại chỗ.

"Hửm?"

Một tiếng rên khe khẽ đầy nghi hoặc, ngọt ngào đến mức khiến trái tim ta rung lên.

Mỹ nhân gạt đầu Anh Vương sang một bên, nghiêng đầu mỉm cười nhìn ta.

Mái tóc đen nhánh của nàng ấy buông xõa trên gối ngọc bích, gương mặt trắng nõn ửng hồng, đôi mắt long lanh chứa đựng muôn vàn vẻ phong tình của thế gian. Nốt ruồi đỏ ở khóe mắt càng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Chỉ cần liếc nhìn nàng ấy một cái, toàn thân ta lập tức mềm nhũn, bên tai như có tiếng gió rít gào, tựa như trăm ngàn kiếp người lướt qua.

Các bình luận trong phòng livestream trở nên điên cuồng.

[A a a a a!]

[A a a nhan sắc này g.i.ế.c người mất!]

[Nhất kiến chung tình, tim ta ngừng đập rồi!!!]

[Mấy người ngoài chữ "A" ra thì không biết nói gì khác à? Đúng là nàng ấy đẹp ngút trời nhưng mọi người có thấy nàng ấy trông quen quen không?]

Ta hốt hoảng nhảy xuống giường, ôm lấy trái tim đang đập thình thịch của mình.

Ta đến đây là để hỏi nàng ấy một vấn đề, hỏi xong là đi ngay, không chậm trễ một giây nào! Trong đầu nghĩ vậy, nhưng trong lòng ta lại không khỏi xót xa cho nàng ấy.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com