Thuốc Giải Đại Đường

Chương 5



Nhưng nghe giọng rõ ràng là đang cười mà.

Ta nghe thấy tiếng nàng ấy bước về phía mình, hai tay đặt lên vai ta rồi xoay người ta lại.

Sợ bị nhan sắc mê hoặc, ta vội vàng nhắm mắt lại: "Nếu ngươi không muốn gả, ta sẽ đưa ngươi đi! Nhưng ngươi phải hứa với ta, hãy suy nghĩ thật kỹ “có đáng không”."

Nếu cứ tiếp tục như hiện tại, hai năm sau, nàng ấy sẽ c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn ở Bạch Vân sơn trang!

Nghĩ đến đây, ta vội vàng nhắc nhở nàng ấy: "Hai năm nữa, đừng đến Bạch Vân sơn trang!"

Một thứ mềm mại ẩm ướt phủ lên mắt ta.

Nàng ấy, nàng ấy đang hôn mắt ta!

Tại sao nữ nhân này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện trêu ghẹo người khác! Nghĩ vậy, ta có một thoáng tức giận.

Ta đẩy mạnh nàng ấy ra, hơi giận dữ mở mắt.

—— Nhưng trước mắt ta lại là dáng vẻ nàng ấy khóc như mưa, đôi mắt ngấn lệ như muốn nói lại thôi, tựa như có muôn vàn lời muốn nói ra nhưng lại phải nuốt vào trong.

Có lẽ vì nàng ấy quá đẹp, nên dù đang khóc, trái tim ta cũng bất giác nhói đau.

"Ngươi làm sao vậy?"

Ta kinh ngạc hỏi, luống cuống đưa tay lau nước mắt cho nàng ấy.

"Ta vui mừng."

Nàng ấy khóc thảm thiết, chẳng thấy vui mừng chút nào.

Nàng ấy khó khăn lắm mới cởi được bộ hôn phục rườm rà, từ trong lớp vải sát n.g.ự.c cẩn thận lấy ra một chiếc túi tiền cũ kỹ được khâu bằng chỉ bạc, nâng niu trân trọng như đang ôm trọn một vầng trăng xưa cũ.

Nàng ấy run giọng hỏi ta: "Ngươi còn nhớ không?"

Ta nhận lấy chiếc túi tiền, thầm nghĩ: [Nhất định là di chứng của việc xuyên không! Có lẽ lần xuyên không tiếp theo, ta sẽ quay về quá khứ, đến lúc đó mới có thể giải đáp những bí ẩn này.]

Đang chìm trong dòng suy tư, ta bỗng nhận ra giữa ta và nàng ấy như có một lớp màng nước ngăn cách, lấp lánh ánh sáng.

Nàng ấy điên cuồng muốn vượt qua màn nước để nắm lấy ta, điên cuồng muốn chạy đến bên ta, điên cuồng gào thét điều gì đó, nhưng ta chỉ thấy miệng nàng ấy mấp máy mà chẳng nghe thấy âm thanh nào.

Nàng ấy ngã mạnh xuống đất.

Thu Vũ Miên Miên

Trong màn nước lấp lánh ấy, nàng ấy dần dần xa khuất, rồi cuối cùng biến mất.

"..."

Người biến mất là ta, ta đã xuyên không.

07

Quả nhiên không ngoài dự đoán, ta đã xuyên không về quá khứ, xuyên về một trăm năm trước.

Ta cho rằng hệ thống đang chơi khăm mình.

Nếu Thần Tụ Tiên Tử vừa rồi còn không biết đề bài, thì Thần Tụ Tiên Tử trăm năm trước càng không thể nào biết được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"..."

Lần này, ta vẫn rơi xuống nóc nhà của Bách Hoa Lâu.

Giữa ban ngày ban mặt, lại tạo ra một lỗ thủng to tướng trên nóc nhà của người ta, dọa cho những người bên trong sợ hết hồn.

Đầu tóc lão thái giám rối bời, mặc yếm đỏ, khuôn mặt nhăn nheo trắng bệch như quỷ.

Lão ta nheo mắt nhìn ta quát: "Tên tiểu tặc từ đâu chui ra vậy? Dám phá hỏng chuyện tốt của ta!"

Sau khi lão ta nhìn rõ ta thì nước miếng chảy dọc khóe miệng, vui mừng nói: "Ôi~  Trông cũng trắng trẻo mịn màng đấy. Ngươi cũng là luyến đồng của Bách Hoa Lâu sao? Mua ngươi tốn bao nhiêu tiền thế? Vẫn còn là xử nam chứ?"

Chiếc gương đồng trên bàn trang điểm phản chiếu khuôn mặt ta, hóa ra là "Cỏ Chuyển Giới" của Trương Tam đã phát huy tác dụng, ta cao thêm 15cm và biến thành một thiếu niên lang.

Trong căn phòng nồng nặc mùi phấn son đến nghẹt thở này, trên giường nằm một thiếu niên xinh đẹp khoảng mười sáu tuổi, sở hữu dung mạo tựa thần tiên, y phục xộc xệch, đầu bị thương chảy m.á.u lênh láng.

Tay chân bị trói chặt bằng dây đỏ, miệng cũng bị khâu lại bằng chỉ đỏ.

Từ lúc ta xuất hiện, y thậm chí còn không thèm nhìn ta mà chỉ ngây người nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Giống như linh hồn đã bay đi từ lâu, chỉ còn lại một cái xác không vui không buồn.

Chỉ cần nhìn y một cái, ta đã có thể đoán được đôi mắt ấy đã trải qua những cung bậc cảm xúc như thế nào, từ phẫn nộ, kinh hãi, cầu xin, tuyệt vọng... cho đến khi trở nên chai sạn vô cảm.

"Lão yêu quái." Ta nghênh ngang ngồi xuống giường: "Tu luyện thành tinh, hóa thành hình người, không biết trân trọng hai trăm năm đạo hạnh, lại đi làm chuyện ác, tự chuốc lấy cái chết!"

Lão thái giám biến sắc: "Tốt lắm, thì ra là đạo sĩ! Xem ta có nuốt sống ngươi không! Cho ngươi hối hận vì hôm nay..."

Chưa kịp để lão ta nói hết câu, ta đã vung tay tát cho lão ta xoay ba vòng tại chỗ rồi phun ra một ngụm máu.

Trong cơn choáng váng, ta nhìn thấy một cái đuôi chuột dài ngoằng.

Chuột trong hoàng cung đúng là được nuôi quá béo tốt mà.

"Chấn quyết, Lôi Đình Chi Nộ!" Ta giơ tay niệm chú.

Một tia sét giáng xuống, dễ dàng giải quyết tai họa này.

"..."

Ta quay đầu nhìn thiếu niên trên giường, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của y.

Trong đôi mắt vốn dĩ đờ đẫn ấy, bây giờ đây lại có chút gợn sóng.

Ta bước tới cởi trói cho y, nhẹ giọng nói: "Ta đến để cứu ngươi! Ta đưa ngươi rời khỏi đây, được không?"

Thiếu niên òa khóc nức nở.

Ta đưa y đi mà không hề ngoảnh đầu lại, bỏ lại phía sau tất cả những ô uế và đau đớn của Bách Hoa Lâu, cùng với cái lỗ thủng to tướng mà ta đã gây ra.

Nhưng tiếc là...

Y vẫn mang theo một lỗ hổng lớn trong tim.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com