Giao nhân chỉ có một lần duy nhất trong đời được lựa chọn giới tính khi yêu một người.
Người này nhất định đã phải lòng một nam nhân rồi!
Không biết cây cải nhà ta bị con heo nào hốt mất rồi...
Ánh mắt ta đảo qua đảo lại giữa cậu bé ăn mày và Mộ Dung Ương, rồi nhìn vào đôi mắt e lệ của Mộ Dung Ương.
Cậu bé ăn mày này trông cũng được đấy chứ, lại còn cứu y khỏi đám lưu manh kia nữa. Với một trái tim dũng cảm như vậy, cũng xứng đôi với A Ương nhà chúng ta.
Ta đang suy nghĩ miên man.
Thì bỗng nhiên nhận ra giữa ta và bọn họ như có một lớp màng nước ngăn cách, lấp lánh ánh sáng.
Mộ Dung Ương đưa tay ra muốn kéo ta nhưng lại bị màn nước chắn lại!
Thiếu niên dường như nhận ra điều gì đó, điên cuồng muốn vượt qua màn nước để nắm lấy ta!
Ta vận khí, ném chiếc túi tiền chỉ bạc và một bức thư đã viết sẵn từ trước xuyên qua màn nước vào lòng y, số tiền vàng bên trong đủ để y sống thoải mái một thời gian rồi.
Còn bức thư kia lại càng quan trọng hơn!
Cách lớp màn nước lấp lánh, ta vận khí truyền âm thanh ra ngoài: "Đến thần dược đường trên phố Lê Hoa tìm Xuân Nhật Anh! Nói với cô ấy sau này thuốc phiện sẽ gây nghiện, đó có thể chính là tai họa mà cô ấy cần bình định!
Còn nữa! Đến rừng táo ở ngoại ô, chôn bức thư này dưới gốc cây táo cao nhất!
A Ương, đừng khóc, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Sống thật tốt nhé! Ngươi nhất định sẽ tìm thấy con đường của riêng mình!"
Y điên cuồng chạy về phía ta, điên cuồng gào thét điều gì đó, nhưng ta chỉ thấy miệng y mấp máy mà chẳng nghe thấy lời nào.
Ta thấy y ngã mạnh xuống đất, nôn ra m.á.u tươi!
Trong màn nước lấp lánh ấy, y dần dần xa khuất, rồi cuối cùng biến mất.
"..."
Lần này, vẫn là ta biến mất.
12
Thần dược đường trên phố Lê Hoa buôn bán ế ẩm, Xuân Nhật Anh buồn chán nghịch mấy lát đương quy.
Đương quy, đương quy, mãi mà chẳng thể về.
Nàng ấy bị kẹt trong trò chơi này đã khá lâu rồi, bắt đầu hối hận vì đã thử thách phó bản cấp 3S này.
Hôm nay, một vị công tử mặc áo bào trắng bước vào tiệm thuốc.
Mắt Xuân Nhật Anh lập tức sáng rực, cứ ngỡ như mặt trăng đã rơi vào nhà!
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đa tình của thiếu niên, nàng ấy lại cảm thấy đối phương cực kỳ mê hoặc và quyến rũ, không giống trăng sáng mà giống yêu tinh hơn.
Thậm chí, nàng ấy có chút không phân biệt được đối phương là nam hay nữ nữa.
"Lý công tử nhờ ta đến tìm ngươi."
Nét mặt của thiếu niên đầy vẻ bi thương.
"Lý công tử?"
Xuân Nhật Anh hoàn hồn, không còn si mê nữa: "Ý ngươi là Lý Khả Ái?"
"Hắn tên là Lý Khả Ái?" Mỹ thiếu niên khẽ ngẩn người, không khỏi bật cười: "Khó trách hắn không chịu nói cho ta biết tên của mình..."
Tiếp theo, y lại ủ rũ buồn bã.
Một lát sau, Mộ Dung Ương thở dài, lấy lại tinh thần, đem lời nhắn của người kia nói lại cho Xuân Nhật Anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thu Vũ Miên Miên
"Ý ngươi là dân chúng Trường An trong tương lai sẽ bị thuốc phiện gây nghiện?" Tiểu Anh xoa xoa tay: "Ta biết phải làm gì rồi!"
Thiếu nữ vừa căng thẳng vừa kích động, cô ấy ấp ủ hồi lâu.
Rồi đột nhiên nói ——
"Tương lai, nhất định sẽ có những người dũng cảm, mang lòng từ bi đứng lên, thiêu hủy biển hoa anh túc! Tiêu diệt tận gốc nguồn gốc thuốc phiện!"
Nói xong, Xuân Nhật Anh ôm lấy trái tim đang đập nhanh của mình.
Nàng ấy mơ hồ cảm thấy tảng đá trong lòng mình dường như đã được buông xuống.
Mộ Dung Ương hoàn thành lời nhắn, đứng dậy định rời đi nhưng lại nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của thiếu nữ phía sau.
"Chờ đã!"
Xuân Nhật Anh nhìn y từ đầu đến chân, nghiêng đầu hỏi: "Nàng ấy không còn nữa, ngươi chắc hẳn rất nhớ nàng ấy, đúng không?"
Thiếu niên im lặng nhìn Xuân Nhật Anh, không biết cô ấy muốn làm gì.
Xuân Nhật Anh khẽ gõ lên quầy, chậm rãi nói: "Ta tặng ngươi một lời chúc phúc nhé."
"Ngươi nhất định sẽ gặp lại nàng ấy! Nhất định."
"Đa tạ."
Mỹ thiếu niên cúi người chắp tay, nước mắt long lanh trong mắt.
"..."
Cánh cửa tiệm thuốc kẽo kẹt mở ra, bạch y công tử bước ra ngoài ánh nắng.
Cậu bé ăn mày đang ngồi xổm bên ngoài vội vàng lẩn vào bóng tối.
Cậu bé đã lén lút đi theo người này suốt dọc đường.
Sau khi Lý công tử biến mất, Mộ Dung Ương cứ như người mất hồn, cậu bé ăn mày lo lắng y sẽ gặp chuyện không may.
Nhưng Mộ Dung Ương không cho cậu bé đi cùng, vì vậy cậu đành phải lén lút bám theo.
Tiệm thuốc trên phố Lê Hoa này có gì kỳ lạ sao? Tại sao Lý công tử lại bảo Mộ Dung Ương đến đây nói những lời kỳ quái kia?
Lý công tử đã đi đâu rồi?
Sau khi Mộ Dung Ương rời đi, yêu quái chum vại cũng bước vào trong.
"Xin hỏi muốn mua thuốc gì?" Xuân Nhật Anh thò đầu ra từ quầy.
"Ta, ta..." Cậu bé ăn mày ấp úng: "Một người quen của ta đột nhiên biến mất, giống như một làn sương mù vậy. Ta muốn biết tại sao lại như vậy."
Xuân Nhật Anh xoa cằm suy nghĩ một lát, đoán rằng vị bằng hữu của cậu bé ăn mày này có lẽ cũng là người chơi, biến mất là do quay về đại sảnh trò chơi rồi sao?
Không đúng, muốn quay về đại sảnh phải thông qua xoáy nước. Chỉ khi nào gặp trường hợp đặc biệt lắm mới bốc hơi đột ngột như vậy.
Bạn của cậu bé chắc chắn là xuyên không rồi!
Hôm nay tâm trạng Xuân Nhật Anh đang tốt, phiền phức lớn của bản thân dường như đã được giải quyết, chi bằng làm thêm một việc tốt, có thành công hay không thì cứ để tùy duyên vậy.
"Ta tặng ngươi một lời chúc phúc nhé." Thiếu nữ ra vẻ thần bí chỉ tay về phía cậu: "Mong rằng ngươi có thể đến được bất cứ nơi nào mà ngươi muốn, không bị ràng buộc bởi thời gian và không gian!"
Hãy đi tìm bằng hữu của ngươi đi!
Xuân Nhật Anh chống nạnh, đắc ý: [Nhìn việc tốt ta làm kìa ~]
"Hả?" Yêu quái chum vại chẳng hiểu gì, cứ tưởng mình gặp phải kẻ điên.
Giữa những cánh hoa lê bay lả tả, cậu bé vội vã bỏ chạy.