Thước Ly Xuân

Chương 22



Thi hội do Tử Huy toàn quyền xử lý, gần đây ta không được khỏe, ăn không ngon, nên không can thiệp quá nhiều.

Vãn Xuân Lâu trước đây đã từng tổ chức hoạt động, mọi người đều quen đường quen nẻo.

Thi hội được tổ chức long trọng, khiến Vãn Xuân Lâu ở kinh thành nổi bật vô song, mỗi ngày khách khứa như muốn đạp đổ ngưỡng cửa.

Cùng với đó Tử Huy mặt mày rạng rỡ, đi lại đều ung dung.

Ta lại ở trong phòng nôn đến trời đất quay cuồng.

Tử Huy đi ngang qua, lại quay lại.

Lạnh lùng nói một câu: "Ngươi nôn như vậy, có khi nào là có thai rồi không."

Nàng nói xong liền đi, để ta ở trong phòng như bị sét đánh.

Vội vàng sai người đi mời đại phu, lại không yên tâm, dặn bà tử cẩn thận, tránh người.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Bà tử đồng ý, nhưng lang trung mời đến lại là một người lạ mặt.

Hắn bắt mạch, râu dê rung rung, mở miệng chúc mừng, nói ta đã có thai hai tháng.

Ta bảo người thưởng tiền, khách khí tiễn hắn ra ngoài.

Đợi đến khi một mình, ta lại hai tay chống trán, cảm thấy không thở nổi.

Hồi tưởng lại, mỗi lần ta đều uống canh tránh thai rất tích cực.

Còn có thể sót cái gì được chứ?

Trong đầu ta người đầu tiên nghĩ đến không phải Trịnh Thích Đăng, mà là Lạc nương.

Nghĩ đến cảnh bà giẫm lên vũng máu, từng bước từng bước rời xa chiếc đầu người đang lăn đến.

Ta thấp thỏm không yên, ôm bụng như muốn nó đến muộn một chút.

Mấy ngày liền.

Ta vẫn chưa quyết định, là nói cho Trịnh Thích Đăng hay là lặng lẽ phá bỏ đứa bé.

Càng không dám suy đoán ý tứ của Trịnh Thích Đăng.

Thật ra trong lòng vẫn còn chút vương vấn, giữ lại đứa bé để bầu bạn có lẽ cũng tốt, nhưng Vãn Xuân Lâu nào phải nơi nuôi trẻ, giao cho Trịnh Thích Đăng ư…

Nó rời xa mẹ ruột, chắc gì đã được đối xử tử tế.

Từ đầu đến cuối, ta chưa từng nghĩ đến việc Trịnh Thích Đăng có cưới mình vì đứa bé hay không. Chuyện như vậy, nếu xảy ra mới thật nực cười.

Nhưng còn chưa kịp đưa ra quyết định, thì cửa phòng đã bị hai bà tử đạp tung trong đêm.

Khi bị ấn quỳ xuống đất, ta mới hốt hoảng nhìn thấy một nử tử đứng ở cửa.

Người đó vừa nhìn đã biết là khuê nữ nhà quyền quý, cây quạt tròn che khuất nửa khuôn mặt, chỉ thấy rõ sự ghét bỏ lộ ra trong ánh mắt.

"Là nàng ta à?" Người phụ nữ hỏi.

Bà tử bóp chặt mặt ta, cho người phụ nữ kia xem: "Chính là nàng ta, có nốt ruồi, không sai!"

Nữ nhân đó gật đầu, bà tử đứng chờ bên ngoài liền bưng một bát thuốc đen nâu bước vào. Bà ta đi nhanh, thuốc sánh ra vài giọt rơi xuống đất, ta dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong khoảnh khắc thuốc chạm nền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mặt ta trắng bệch, tóc tai bị giật rối tung, so với vị phu nhân kia, thật thảm hại biết bao.

Mấy lần muốn giơ tay, đều bị bà ta bẻ xuống, đến cả cơ hội mở miệng cũng không có.

Vẫn là nữ nhân kia lên tiếng, bảo người thả ta ra.

Nàng ta hỏi: "Ngươi muốn nói gì? Chẳng lẽ mang thai nghiệt chủng còn muốn sinh ra? Hy vọng dùng đứa bé để uy hiếp, để tướng gia rước ngươi vào cửa à?"

Ta vỗ vỗ váy áo, chống tay xuống đất từ từ đứng dậy.

Nhận lấy bát thuốc, uống cạn một hơi, cười úp ngược bát cho nữ nhân kia xem.

"Phu nhân, nô tỳ không dám trèo cao, cũng xin phu nhân yên tâm."

Thuốc vừa đắng vừa chát, nuốt vào như nuốt kim, cào xé cổ họng, ta cố nén cơn buồn nôn, mặt không đổi sắc ngồi xuống giường, làm tư thế cung tiễn.

"Thuốc cũng đã uống rồi, phu nhân và hạ nhân của người hãy rời đi, Vãn Xuân Lâu của chúng ta là chốn thấp hèn, không đáng để chân ngọc của phu nhân bước vào, Thước Nương không để phu nhân phải bận tâm, phu nhân cũng đừng làm phiền Vãn Xuân Lâu làm ăn."

Nữ nhân kia hừ lạnh, đến mắng người cũng chỉ biết một câu: "Đồ vô liêm sỉ."

Ta cười tươi, thản nhiên nhận lấy câu nói đó.

Làm cái nghề này, kẻ biết liêm sỉ đã sớm thắt cổ từ lâu rồi.

Nàng ta như đ.ấ.m vào bông, phẩy tay áo bỏ đi, bà tử kia trước khi đi còn nhổ nước bọt đầy khinh miệt.

Bên ngoài rất ít người đứng hóng chuyện, ta đoán là Tử Huy đã ngăn lại.

Đợi người đi hẳn, ta đã đau đến mức không giữ nổi nụ cười, ngũ tạng lục phủ như bị nghiền nát, tan thành một vũng máu, nhỏ giọt xuống giữa hai chân, váy, quần đều bị m.á.u loang thành từng đóa hoa đỏ thẫm.

Ta lảo đảo đứng dậy, từ từ bước về phía trước, mỗi bước chân in một dấu máu.

Cho đến khi đi đến cửa, mới thấy thầy lang mà Tử Huy vội vàng mời đến, là người quen của y quán thường trực đêm ở Vãn Xuân Lâu.

Tử Huy mặt mày lo lắng, muốn mắng mà không thốt nên lời, nửa ôm nửa dìu ta lên giường.

Giận dỗi trách móc: "Đã thành cái dạng này rồi, còn đóng cửa làm gì không biết?"

Ta mặt trắng bệch, không nói nên lời, vỗ vỗ tay nàng ấy, muốn nàng ấy yên tâm.

Thầy lang châm cứu cho ta, lại bảo Tử Huy đi xem thuốc đã sắc xong chưa, mang đến cho ta uống.

Đợi Tử Huy đi rồi, thầy lang cầm bút kê đơn.

Ta yếu ớt hỏi: "Tiên sinh, mấy ngày trước có người của Vãn Xuân Lâu đến mời ngài không?"

Thầy lang lắc đầu, sau đó suy nghĩ một lát lại gật đầu: "Nhớ là có một bà tử đến, mời Tiết tiên sinh đi, nhưng chưa được nửa khắc, Tiết tiên sinh đã tự mình trở về."

Ông ta còn muốn nói rõ hơn, nhưng ta lại xua tay.

Ôm bụng, cuộn tròn trên giường.

Không biết có phải do quá đau không, nước mắt lại trào ra, đọng thành vũng nhỏ.

Trong lòng ta buồn bã vô hạn, Trịnh Thích Đăng ơi Trịnh Thích Đăng, ngoài miệng thì nói không phải, nhưng trong lòng vẫn coi thường, khinh rẻ ta.

Ngươi cần gì phải làm vậy, vừa đổi thầy lang, vừa ngầm đồng ý cho phu nhân đến Vãn Xuân Lâu làm loạn.

Chắc chắn rằng ta sẽ giữ lại đứa bé, phá hoại hạnh phúc phu thê của ngươi, hủy hoại tiền đồ rộng mở của ngươi sao?

Càng nghĩ càng thấy nực cười, ta khẽ nói: "Vậy thì Tống Thước… vẫn phải tạ ơn tướng gia ban thưởng thôi."