"Không thể không uống rượu giao bôi, làm sao bây giờ? Để em đi rót cho anh một ly khác nhé."
Tôi cười lạnh, người phụ nữ này thật là tàn nhẫn.
Thấy Hà Miêu Miêu định đứng dậy đi rót rượu, tôi vội vàng nắm tay cô ta.
"Đừng đi nữa, không uống cũng chẳng sao, chúng ta nhanh chóng vào động phòng đi! Người xưa có câu 'Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’ mà."
Trong mắt Hà Miêu Miêu hiện lên một chút hoảng loạn, cô ả vội vàng nói:
"Em đang tới tháng."
Tôi giả bộ tỏ ra tiếc nuối.
"Vậy được rồi, chúng ta đi ngủ sớm nhé."
Nhưng Hà Miêu Miêu không muốn nhìn thấy tôi, cũng không muốn ở bên tôi, thì làm sao lại muốn ngủ cùng tôi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cô ta ra vẻ buồn rầu:
"Anh Dục, em tới tháng luôn thích trở mình, nếu làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh thì không hay lắm, mấy ngày này cứ để em ngủ ở phòng cho khách đi."
Nói xong, như thể sợ tôi giữ lại, cô ta lập tức chạy đi.
Đêm tân hôn, vợ tôi không thành công đánh thuốc tôi, lại giả vờ tới tháng không muốn ngủ cùng tôi.
Nhưng bây giờ tôi cũng không muốn ngủ với cô ta.
Ở bên cô ta thêm 1 giây cũng khiến tôi ghê tởm thêm 1 ngày.
2.
Rượu đổ trên sàn đã bắt đầu bay hơi, tôi biết rõ thứ thuốc ở trong rượu này mạnh đến mức nào.
Lúc rửa sạch sàn nhà cần dùng rất nhiều nước.
Tôi định hất hết đống rượu còn lại đi, nhưng chợt linh cảm sau này sẽ cần dùng đến nên quyết định giữ lại.
Cuối cùng rượu được đổ hết vào một cái chai.
Ngồi trên giường, tâm trí tôi rối bời.
Tôi đã nỗ lực làm việc và dành toàn bộ tình yêu của mình cho người phụ nữ ấy.
Kết quả là, trong đêm tân hôn, vợ tôi lại bỏ thuốc tôi, trong mắt chỉ có oán hận.
"Chec đi, chec đi cho tôi!”
Tôi hỏi cô ta tại sao lại đối xử với tôi như vậy, cô ta gào lên đầy phẫn nộ:
“Anh dựa vào đâu mà ép tôi lấy anh? Dựa vào đâu mà ép buộc đạo đức tôi?”
“Anh chỉ bỏ ra chút tiền và cốt tủy thôi, dựa vào đâu mà bắt tôi lấy thân báo đáp! Chính là tên khốn nhà anh đã hủy hoại tình yêu của đời tôi!”
Tôi nằm trên mặt đất, hai mắt chảy m.á.u, cơ thể như muốn nổ tung ra.
"Nếu em không muốn kết hôn với anh... tại sao không từ chối?"
Nếu Hà Miêu Miêu nói ngay từ đầu thì tôi đã không cưới cô ta.
Cô ta nhìn tôi một cách trịch thượng, mỉm cười lạnh lùng:
“Nếu làm như vậy thì chẳng phải người khác sẽ mắng tôi là loại vong ân phụ nghĩa à? Anh chec đi là tốt nhất!"
Cô ta trơ mắt nhìn tôi tắt thở.
Tôi không thể quên nổi cảm giác đau đớn ấy.
Tôi muốn xé Hà Miêu Miêu ra thành từng mảnh.
Nước mắt tuôn rơi không kiểm soát được, tôi lấy tay che mặt lại.
Cả căn phòng chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào của tôi.
Một lúc sau tôi mới dần dần bình tĩnh lại.
Cũng may, cũng may.
May mà ông trời thương xót, cho tôi có được cơ hội làm lại từ đầu.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới, trong mắt đầy ngập hận ý. Lần này, tôi sẽ để đám ác nhân đó phải nếm trải những đau khổ mà tôi đã chịu.
3.
Vì mệt mỏi quá mức, vừa nằm xuống giường là tôi ngủ liền một mạch.
"Anh Dục, nhanh tỉnh dậy đi, em đói rồi."
Tôi nhíu mày, hé mắt nhìn người đang đứng bên giường.
Thực sự không muốn phản ứng lại cô ta.
Thấy tôi không nói gì, Hà Miêu Miêu bĩu môi, duỗi tay lay người tôi.
"Dậy đi, em đói, anh mau dậy nấu cơm cho em, bác sĩ đã nói em không được bỏ bữa."
Cô ta bị bệnh bạch cầu 2 năm, tôi cũng vất vả nấu cơm trong 2 năm.
Tôi mặc kệ mưa to gió lớn, cẩn thận nấu ăn và mang cơm đến cho cô ta.
Khi có việc bận, tôi cũng nhờ người mua thức ăn từ những nhà hàng tốt nhất đến cho cô ta.
Thế nhưng, lúc cận kề cái chec, Hà Miêu Miêu lại ghét bỏ nói với tôi:
"Anh nấu cơm dở tệ, tay nghề còn không bằng Phi Hào. Mỗi lần anh đến, tôi lại phải giả vờ khen ngon rồi ăn hết, tởm chec đi được! Tôi thật sự muốn nôn cả đống đó ra!"