Thượng Thần Độc Sủng Mèo Nhỏ
Nàng ta hét lên, túm lấy đuôi ta, buộc đá lớn vào, ném ta xuống hồ sen.
"Giường của Huyền Thanh Thượng thần, ngay cả ta còn chưa được leo lên, ngươi làm sao dám leo lên?"
"Ta là mèo."
"Mèo cũng không được!"
Nếu không phải Huyền Thanh kịp thời đuổi tới, ta suýt nữa đã bị c.h.ế.t đuối - điều đó là không thể.
Nhưng để không lộ tẩy, ta cố tình uống vài ngụm nước.
Huyền Thanh sợ đến mức mặt mày tái mét, kiên quyết muốn kết khế ước với ta, để có thể cảm nhận được tình trạng an toàn của ta bất cứ lúc nào.
Ta không nghĩ ra lý do gì để từ chối.
Haiz, con đường hưởng thụ của ta, thật là khởi đầu nan.
Huyền Thanh khẽ động, đưa ta bay lên mái nhà.
Hắn đứng giữa gió, tóc đen tung bay, còn không quên tạo dáng "ngầu lòi".
Nếu không phải năm đó ta nhìn trúng hắn đẹp trai, lại lười biếng, thì ta cũng chẳng đi theo hắn.
Kẻ mê sắc đẹp nông cạn như ta, luôn phải trả giá.
Ta tự lên án bản thân mình.
"Nhìn thấy chưa? Con báo kia đã ngồi xổm trước cửa cung của bổn tọa mấy ngày rồi, chỉ đợi ngươi sơ hở, rồi sẽ nuốt chửng ngươi."
Huyền Thanh vừa dứt lời, ta đã chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của con báo kia.
Sợ đến mức ta rùng mình, vội vàng rúc vào lòng Huyền Thanh.
Vì áp sát quá gần, ta thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ bụng cuồn cuộn của hắn.
Thần tiên ba năm nay đi đánh nhau khắp nơi, quả nhiên không giống nhau, tập luyện rất bài bản.
"Ngoan nào, nơi này mới là nhà của ngươi. Trăng nhà người khác, cũng chẳng tròn."
Trên đời này chẳng phải chỉ có một cái Nguyệt cung thôi sao?
Meo, câu này khiến người ta rất muốn phản bác.
Nhưng chưa kịp để ta sắp xếp ngôn ngữ, hắn đã cạy miệng ta ra, mùi thơm của linh đan tràn ngập đầu lưỡi.
"A Âm mau ăn, mau chóng hóa hình cho bổn tọa xem nào."
Muốn khóc mà không có nước mắt, meo.
Ta tên thật là Sử Vũ, bản thể là Phượng hoàng lửa.
Là con chính tông của thần, sinh ra đã có sức chiến đấu kinh người, khả năng tấn công cực mạnh, đánh nhau lúc nào cũng đứng hàng đầu.
Lâu dần, ta trở thành Chiến thần của Thiên Đế.
Phụ mẫu thấy có người nối nghiệp, yên tâm đi du ngoạn, mấy trăm năm nay bặt vô âm tín.
Cũng tại ta năm đó còn trẻ người non dạ, người khác vừa thổi kèn là đã lao ra xung phong.
Cứ ngốc nghếch như vậy mà sống một ngàn năm.
Đánh lui Ma tộc đến xâm phạm, bắt giữ thần thú gây loạn ở hạ giới, hàng phục tiểu yêu quái gây họa cho nhân gian...
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com