Thượng Thần Độc Sủng Mèo Nhỏ

Chương 4



Tiếng đàn du dương, ngân vang liên miên.

Ma tộc thủ lĩnh ôm đầu quỳ xuống đất trong đau đớn, m.á.u chảy ra từ thất khiếu, kêu gào thảm thiết, cuối cùng hồn phi phách tán.

Đây là lần đầu tiên ta thấy Huyền Thanh ra tay.

Hắn chỉ cần gảy nhẹ vài dây đàn, đã có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Ma đầu.

Lúc này ta mới biết, thì ra Huyền Thanh là một đại lão ẩn mình.

Ta sùng bái kẻ mạnh, ngày hôm đó lại bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, ma xui quỷ khiến đi theo hắn về cung Tinh Hà.

"Ngươi là ngươi từ đâu đến, tại sao lại đi theo bổn tọa?"

Đến cửa cung Tinh Hà, hắn quay lại hỏi ta.

"Thấy ngươi đẹp trai."

Ta lỡ lời, nói ra sự thật. May mà, ta đã cố gắng nuốt xuống nửa câu sau "lại lười biếng".

"Ngươi thật thà đấy. Thôi được, bổn tọa sẽ miễn cưỡng giữ ngươi lại."

Hắn ôm ta, bước vào cung điện.

Hai năm đầu tiên vừa vào cung Tinh Hà, là những ngày tháng vui vẻ nhất trong ngàn năm qua của ta.

Huyền Thanh giống như người phàm nuôi mèo, tự tay làm cho ta đủ loại quần áo nhỏ, thức ăn tinh xảo và một số món đồ chơi nhỏ.

Một Thượng thần đường đường như hắn, vậy mà lại có vài phần hơi thở cuộc sống phàm trần.

Thực ra ta cũng không phải mèo phàm, không ăn cũng không c.h.ế.t đói.

Cung Tinh Hà rất lớn, ban đầu ta thường xuyên bị lạc đường, có lúc thật sự không tìm được lối ra.

Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Lạc đường ở đâu, ta liền nằm ngủ ở đó.

Huyền Thanh quả nhiên là rảnh rỗi sinh nông nổi, hắn kiên nhẫn tìm ta từng phòng một, ngay cả quyết tìm đồ cũng lười niệm.

Tìm thấy rồi, liền ôm ta vào lòng, đưa về chính điện hắn ở.

Không tìm thấy...

Được rồi, đây là địa bàn của hắn, hắn không thể nào không tìm thấy.

Trong cung Tinh Hà, có dải ngân hà đẹp như mơ mộng có thể ngắm nhìn mỗi đêm, còn có cây đào nở hoa quanh năm rực rỡ như khói như sương.

Huyền Thanh thường xuyên hái hoa đào để ủ rượu, có lúc còn nhất quyết kéo ta uống vài chén.

Dải ngân hà trải rộng, cánh hoa đào bay lượn.

Một thần một mèo, cùng nhau uống rượu, thật kỳ lạ.

Rượu làm tăng thêm can đảm cho mèo nhát gan, ta say rồi, liền leo lên giường của Huyền Thanh, duỗi móng vuốt mèo ra sờ soạng cơ bụng hắn.

Hắn tửu lượng cũng không tốt, hàng mi dài rậm khẽ run, trên mặt nổi lên ửng hồng như ráng chiều, không ngăn cản móng vuốt mèo của ta, có lúc còn ôm ta vào lòng.

Ta là mèo, ta sẽ không đỏ mặt.

Sau đó, Tử Uyển Tiên Tử thấy ta ngủ trên giường Huyền Thanh, liền ném ta xuống hồ sen.

Huyền Thanh cũng thật điên, hắn vì vậy mà phạt Tử Uyển Tiên Tử để mặt mộc đi dạo trên Thiên Nhai ba ngày, trực tiếp khiến Tử Uyển tự kỷ luôn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com