Bên vách núi Thiên Trì, hùng vĩ nguy hiểm, núi non trùng điệp, một vùng mênh mông rộng lớn.
Tại một địa phương bên dưới Thiên Trì, không thấy ánh mặt trời, không có một chút sinh cơ nào, chính là một chỗ tuyệt địa, đây cũng chính là cấm địa của Thiên môn – Hàn Đàm ngàn thước.
Nơi này là một nơi chi hàn, có thể thấu tới tận chín tầng trời, lạnh mà không cứng, lạnh mà không đóng băng, loại đau đớn này rung động tâm can.
Bên cạnh Hàn Đàm, có một vách tường ngọc cao ba trượng, huỳnh quang trên bức tường chợt hiện, một thân ảnh nhỏ nhắn, xếp bằng đang ngồi trong vách tường đó, giống như là một ảo ảnh trong mơ.
Một thân ảnh từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, chính là Tiểu Nhu.
- Tỷ tỷ...
Tiểu Nhu la lên một tiếng, từ bên trong vách tường ngọc truyền đến âm thanh của một vị nữ tử, thanh nhã uyển chuyển, ôn hòa, bên trong lại mang theo một chút thân thiết:
- Ta rất tốt, ta thật sự rất tốt. Mười năm, đã mười năm rồi, vốn ta cho rằng chàng đã chết, Tiểu Băng nhi là hy vọng sống duy nhất của ta, nhưng bây giờ hắn chẳng những còn sống lại nhận ra con của chúng ta, ta nên cao hứng mới phải. Cám ơn muội, Tiểu Nhu, đây là tin tức tốt nhất mà trong mười năm qua ta nhận được. Cám ơn, cám ơn muội...
Mười năm tương tư, đắng cay không nói lên lời.
- Tỷ tỷ không nên khách khí với ta, biết Lý đại ca còn sống ta cũng thật là cao hứng a! Thật sự là kỳ quái, tại sao nhiều năm qua ta hỏi thăm rất nhiều mà không có tin tức của Lý đại ca, mấy năm nay hắn đi tới nơi nào? Lý đại ca nếu biết tỷ ở trong này, huynh ấy nhất định sẽ đến đây cứu tỷ.
Từ bên trong vách tường đó lại truyền ra âm thanh:
- Ngươi nếu có cơ hội gặp chàng, bảo chàng đừng đến tìm ta, cũng không nên hỏi chuyện của ta, ngươi bảo chàng mang theo Tiểu Băng nhi đến một nơi xa, cho nó một cuộc sống tốt.
- Tỷ tỷ, tỷ...
Giọng nói từ trong vách tường truyền ra cắt ngang lời nói của Tiểu Nhu:
- Ngươi nên biết, lực lượng của Tôn giả không phải là thứ mà chúng ta có thể kháng cự, ta hiện tại chỉ hy vọng chàng sống tốt, ít nhất thì có thể khiến cho đứa nhỏ của chúng ta không còn là một cô nhi, không cha không mẹ. Ta sẽ ở lại chỗ này, lặng lẽ cầu nguyện vì bọn họ, chúc phúc cho bọn họ...
- Tỷ tỷ...
Tiểu Nhu đưa tay lên che miệng, nước mắt chảy ròng, không nói lên lời. Chỉ có nàng mới hiểu được những thống khổ mà Trần Hương phải chịu.
Nhưng, cho dù là như vậy, nhưng nàng còn nghĩ tới người khác, nghĩ tới hài tử của mình, cho nên Tiểu Nhu không chút do dự đáp ứng lời thỉnh cầu của nàng, nhưng trong lòng của nàng cũng đau đớn không kém đối phương.
- Trần Hương, ngươi nên biết, Lý Nhạc Phàm tuy rằng có chút lời hại, nhưng căn bản vẫn không thể chống lại Tôn giả, cho nên ngươi không nên ôm hy vọng đối với hắn.
...
- Ta hôm nay tới đây chính là muốn nói cho ngươi biết, Tôn giả tạm thời sẽ không làm thương tổn tới Tiểu Băng nhi, ngươi không nên lo lắng quá.
...
- Ngươi đã không muốn nói chuyện với ta, vậy ta đi đây.