Rất khó có thể tưởng tượng bên ngoài Tuyệt cốc sát khí ngút trời, khi vào bên trong không ngờ lại như thế này.
Đây rút cuộc là do người hay là do thiên nhiên tạo thành?
Nếu quả thực do thiên nhiên tạo thành, vậy thì quả thực là tạo hóa của thiên địa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nếu là do con người, vậy thì cần phải có bao nhiêu lực lượng?
- Sao thế? Sao lại trợn tròn mắt?
Khấu Phỉ nhìn mấy người Long Tuấn cười nói:
- Nghe nói, Thiên Tuyệt cốc là do khi xưa vài vị đại tôn thi triển vô thượng thần thông tạo ra, chuyên môn dùng để giải quyết phân tranh trong tu hành giới. Chúng ta từ ngoài nhìn vào là một tuyệt địa, kỳ thật bên trong đó có núi có nước, sinh cơ bừng bừng, có thể coi là tiên cảnh... Ẩn vào núi, tự tạo thành một thế giới khác, đây chính là ẩn lâm, là ngọn nguồn của hai chữ.
- Biết nhận khuyết điểm của chính mình mới có thể tiến bộ. Nhớ ngày đó, thời điểm mà lão phu phiêu bạt giang hồ, khắp nơi tìm người đánh nhau, nhưng ai biết tai họa ập đến thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Trên thế gian này cường giả rất nhiều, ngươi cho dù lợi hại còn có kẻ so với ngươi lợi hại hơn. Cho nên làm người vẫn cần khiêm tốn một chút.
Mọi người nghe vậy cười cười, Không Văn cùng Thái Tiêu gật đầu phụ họa, mấy năm nay ma luyện khắp nơi, cũng làm cho tầm mắt của bọn hắn mở rộng, tâm tính trầm ổn hơn không ít.
Hai người Long Tuấn liên tục gật đầu, biển hiện rằng ta rất khiêm tốn.
Trong lúc mấy người nói chuyện, Tiểu Hỏa trên vài A Đồ đột nhiên đứng lên, nhìn lên trên bầu trời.
Cùng lúc đó, bọn người Khấu Phỉ cũng cảm nhận được mấy đạo thần niệm đảo qua trên thân mình, vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm, mấy đạo thần niệm này khác thường, như ẩn như hiện, nếu không phải bọn họ có tinh thần cường đại, chỉ sợ rằng một chút cũng không cảm nhận được.
- Có người đang bí mật dò xét chúng ta.
- Chẳng lẽ là Đại Tôn?
Long Tuấn cùng Đình Nghị đối thoại khiến cho Âu Tầm nhất thời cười to.
- Ha ha ha, các ngươi cho rằng mình là ai mà Đại Tôn phải bí mật dò xét?
Đình Nghị chán nản, hắn không biết Thiên Tinh là vật gì, bất quá chỉ có trăm khỏa, hắn quả thật không để chỗ đó vào trong mắt.
Minh Nguyệt há miệng thở dốc, không biết nói gì cho phải.
Âu Tầm trông thấy bộ dạng hiện giờ của Đình Nghị, hận không thể xông lên phía trước nện cho hắn một chùy.
Bộ dáng nôn nóng giống như muốn nói, hai kẻ ngu ngốc, nếu các ngươi không cần thì cho ta đi, các ngươi không cần, bổn thiếu gia không ngại sử dụng, đó là trăm khỏa Thiên Tinh a!
- Tiểu tử, ngươi còn cảm thấy chưa đủ sao, trăm khỏa Thiên Tinh, nếu trên người ngươi mà có trăm khỏa Thiên Tinh, nói không chừng sau khi đi ra khỏi chỗ này còn có thể bị người ta đoạt mất.
Long Tuấn có chút khó tin nói:
- Khấu lão gia tử, Thiên Tinh rút cuộc là thứ gì vậy? Nó thực sự quý như vậy sao?
- Đó là đương nhiên.
Khấu Phỉ hừ hừ nói:
- Bên trong Thiên Tinh ẩn chứa linh lực cường đại, vô luận là dùng để tu luyện hay dùng để khôi phục, hiệu quả phi thường rõ ràng. Tóm lại Thiên Tinh vô cùng thần kỳ, các ngươi dùng một lần sẽ biết. Hắc hắc, hhông nghĩ tới Ngũ Tử đó cũng rất hào phóng, không ngờ không công lại tặng cho chúng ta trăm khỏa Thiên Tinh.
- Lợi hại như vậy sao?
Long Tuấn kinh hỷ vạn phần, Đình Nghị ngây ngô cười, hai người giống như vừa phát hiện một mỏ vàng, hai cái mặt chảy nước miếng thật dọa người, mất mặt a.
- Khụ khụ.
Minh Nguyệt cười, nói tránh:
- Chư vị từ xa tới đây, chắc hẳn vô cùng vất vả, trước tiên ta dẫn mọi người tới nơi nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại đưa các vị đi tham quan Thiên Tuyệt cốc.