- Sinh lão bệnh tử chính là lẽ thường tình, không thể tránh được. Nhân quả báo ứng, Thiên đạo luân hồi, nằm ngoài khả năng nắm giữ của chúng ta. Những người tu đạo như chúng ta theo đuổi trường sinh, nhưng đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi sinh tử, không thể nhìn mình trường sinh bất lão thì sao? Thiên hạ vô song thì sao? Trăm ngàn năm sau chỉ là đống xương khô, bị người lãnh quên trong dòng sông lịch sử. Muôn đời sau, lại càng không có người nhớ rõ. Mà hiện tại, ta chỉ có thể sống trong hồi ức của chính mình.
Tâm thần Nhạc Phàm rung động, há mồm định nói gì đó, nhưng lời nói tới miệng lại nuốt vào.
Hắn không thể trơ mắt nhìn được, lại càng không buông xuống được, không biết mình nên nói gì. Thậm chí hắn cảm thấy mình không có tư cách đi an ủi người khác.
Hai mắt Vô Danh đại tôn không rời khỏi Nhạc Phàm, hai mắt hắn dường như có khả năng nhìn thấu hết thảy, bất quá hắn không hỏi nhiều, ngược lại nói:
- Tiểu hữu không cần lo lắng quá mức, tuy rằng ta không thể xuất thủ, nhưng trên dưới Phật tông sẽ cung cấp hết thảy phương tiện cho ngươi, giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.
- Cung cấp hết thảy phương tiện cho ta?
Nhạc Phàm không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên không dự đoán được Vô Danh đại tôn lại đưa ra hứa hẹn này, đây là vì cái gì? Chính là thân phận hộ pháp Phật Tông, có thể làm cho cả Phật Tông bất chấp dùng toàn lực ủng hộ, như vậy cái giá cũng không khỏi quá lớn đi a.
- Chỉ có điều, bất luận chuyện gì cũng có hai mặt của nó, cho dù có phủ định như thế nào cũng có thịnh tất có suy, Phật Tông cũng không ngoại lệ, trải qua nội đấu cùng tranh phong, Phật Tông từ hưng thịnh đến suy bại, truyền thừa tới hôm nay hương khói sắp hết, truyền thừa sắp tuyệt, chỉ có thể cư trú ở phía Tây hoang mạc ở ẩn không ra ngoài, duy chỉ có một chút đệ tử cửa Phật giao thiệp với hồng trần, truyền bá giáo lý Phật Tông, Phật Tông nhiều năm nay không tham dự Thiên Đạo chi tranh, không phải là không muốn chính là không thể. Bởi vì Phật Tông hiện tại yếu nhược, một khi đề cập tới những lợi ích khác, nhất định sẽ nhận lại những tai ương ngập đầu.
Nghe Vô Danh đại tôn giảng giải, Nhạc Phàm mới biết được cục diện khốn đốn của Phật Tông. Chẳng những cuộc sống khó khăn, hơn nữa còn đề phòng cả bên trong lẫn sự xâm lấn bên ngoài, nếu không có Đại Tôn trấn áp, tên gọi Phật Tông chỉ sợ sớm đã trở thành lịch sử.
Còn nhớ, Văn Tông Thanh đã từng nhắc qua với hắn, Thiên đạo chi tranh chính là Đại Tôn chi tranh, tranh chính là số mệnh, là Thiên Địa nguyên khí, Vô Danh đại tôn nguyên thọ sắp hết, chỉ sợ cùng Thiên Đạo chi tranh này có vài phần liên hệ.
- Nếu việc bảo hộ nằm trong khả năng của ta ta nhất định sẽ bảo toàn Phật Tông, nhưng ta tuyệt sẽ không tham dự tranh đấu giữa các đại tôn.
- Hơn ba trăm năm bảo hộ, duyên phận của ta cùng Phật Tông đã sắp cạn, sau này Phật Tông có người che chở ta cũng có thể yên tâm. Phật Tông có câu làm việc thiện tất được báo đáp, xem ra ân tình của Phật Đà đại sư năm đó coi như chấm dứt.
Chấm dứt chính là buông tay, trách nhiệm hơn ba trăm năm hôm nay cuối cùng cũng buông xuống, chấp niệm của Vô Danh đại tôn tán đi, một cỗ khí thế già nua tràn ngập cả miếu đường. Con người chết đi không có bất kỳ kỷ niệm gì, không mang theo bất luận sự vướng bận gì.
Nhạc Phàm không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, nhưng hắn biết mình tuyệt đối không bao giờ hối hận.
Hơn ba trăm năm bảo hộ, vô luận đối phương là ai, cũng đáng để mình tôn kính, chỉ vẻn vẹn phần tôn kính này hắn cũng không bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình.
Trên ngọc phật không ngừng tỏa ra sự ấm áp và thần bí, một hàng kinh văn xâm nhập vào đầu hắn, Nhạc Phàm nhất nhanh đã hiểu ra nhiều điều, một trang kinh văn mặt trên chính là công pháp hắn tu luyện "Long Cực Cửu Biến", có một số áo nghĩa khó hiểu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không nhìn thấy biểu tình trên mặt Nhạc Phàm, nhưng Vô Danh đại tôn có thể cảm nhận được tâm tình đối phương hiện giờ, vì thế nói: