"Tôi căng thẳng cái gì?" Mạnh Ninh nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt.
"Nếu không căng thẳng thì tại sao cậu không nhìn tôi?"
Mạnh Ninh nâng ly lên uống cạn một hơi rồi quay đầu nhìn Ôn Trạch Niệm, cùng lúc nấc lên một cái.
Ôn Trạch Niệm lại bật cười.
Mạnh Ninh phát hiện ra một chi tiết rất nhỏ, khi Ôn Trạch Niệm nở nụ cười tiêu chuẩn kiểu phục vụ khách sạn, diện mạo của cô ấy phẳng lặng, giống như một bức lụa đẹp đẽ cho phép cô thoải mái bày tỏ cảm xúc. Nhưng khi cô ấy thật sự mỉm cười, nơi ấn đường sẽ dồn lại, chớm nở một nụ hoa bé nhỏ.
Giống rất, rất nhiều năm trước.
Rất, rất nhiều năm trước, cô nói với Ôn Trạch Niệm: "Khi cậu cười lên, ấn đường của cậu sẽ nở hoa."
Và giờ đây, sau khi mỉm cười như vậy, Ôn Trạch Niệm chạm vào mặt cô một cách rất, rất nhẹ nhàng.
Cô giật nảy, khi định thu mình lại, bàn tay của Ôn Trạch Niệm đã lùi về: "Mặt không nóng, hẳn là chưa uống nhiều."
Ôn Trạch Niệm một mình cầm ly rượu lên, lại nhẹ nhàng hất cằm, ra hiệu cho cô uống cùng.
Mạnh Ninh nâng ly lên theo.
Kỳ thực cô đúng là rất căng thẳng, bởi cô sợ Ôn Trạch Niệm truy hỏi rốt cuộc những năm qua cô đã sống ra sao.
Có lẽ cô nên tìm một cái cớ để rời đi, nhưng khoảnh khắc Ôn Trạch Niệm mỉm cười vừa rồi lại kéo cô quay trở lại quá khứ rất nhiều năm về trước, nơi đó có những con hẻm dài đi mãi không hết, có những khu vườn biệt lập, có cả những căn chòi thấp bé, trên những vách tường loang lổ trồng đầy hoa bìm bìm.
Đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời cô.
Ôn Trạch Niệm không dặm lại nước hoa, giai điệu hòa quyện bởi hương trà và xạ hương đã phai đi đôi chút, hương thơm của chính cơ thể ập tới, tươi mát như cánh đồng tuyết duy nhất giữa vùng nhiệt đới gió mùa.
Rất, rất nhiều năm trước, trên cơ thể Ôn Trạch Niệm chính là mùi hương này.
Mạnh Ninh không biết Ôn Trạch Niệm đã rót cho cô bao nhiêu ly, cô cảm thấy mình thật sự say rồi, to gan hơn, tiến lại gần bên người Ôn Trạch Niệm.
"Tôi sẽ không hỏi cậu gì cả." Ôn Trạch Niệm lại vuốt ve khuôn mặt cô.
Lúc này, đầu óc Mạnh Ninh quay cuồng, cảnh tượng trước mắt vỡ tan thành từng mảnh như kính vạn hoa. Một mảnh là đôi tất lưới lấp lánh của Ôn Trạch Niệm, một mảnh là cổ áo sơ mi nhọn nhọn của Ôn Trạch Niệm, một mảnh là xương quai xanh thẳng tắp của Ôn Trạch Niệm.
Ấy, tại sao lại nhìn thấy xương quai xanh của Ôn Trạch Niệm vậy nhỉ?
Ồ, những ngón tay thon dài, trắng ngần của Ôn Trạch Niệm đang cởi chiếc cúc áo sơ mi được cài rất ngay ngắn, cổ áo mềm mại trũng xuống một đoạn, người Ôn Trạch Niệm cũng ngồi thả lỏng hơn, một tay cầm ly rượu, một nửa cánh tay còn lại gác lên sofa, trông như thể đang ôm lấy nửa người Mạnh Ninh: "Cậu biết vì sao không?"
Cô ấy sáp lại gần bên tai Mạnh Ninh: "Vì vẫn chưa đến 12 giờ."
Ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, cho nên cuộc hành trình giống như mơ này vẫn chưa đến điểm dừng.
Cô sa ngã trong mùi hương cơ thể nồng nàn từ cái ôm nửa vời của Ôn Trạch Niệm, trong vòng tay ấy, từng trang lịch được xếp ngược lại, bên tai tiếng sóng nhạt dần, hiện lên tiếng chuông mơ màng của tháp đồng hồ, một đàn bồ câu trắng vỗ cánh phành phạch bay ngang qua.
Lớp học buổi xế chiều đã tắt đèn, luôn tối vừa phải, một tia chiều ta cuối cùng lọt qua cánh cửa mở hờ, kéo dài trên nền sàn xi măng chiếc bóng của hàng chữ "Học sinh trực nhật: Mạnh Ninh, Ôn Mẫn" ở bảng đen, kéo thật dài, thật dài.
Khi đó, cô và Ôn Trạch Niệm đang trốn trong lớp và lén lút uống rượu—— Nói chính xác hơn là cô đang lén uống một lon bia, còn Ôn Trạch Niệm đang nhìn cô.
Uống xong, cô bèn giấu lon bia vào ngăn bàn, bóp kêu vang lạch cạch, lạch cạch, Ôn Trạch Niệm mỉm cười nhìn ấn đường của cô nở rộ một nụ hoa.
Cô cũng không biết bản thân nghĩ gì, tự dưng nói: "Nếu như tôi hôn cậu một cái, cậu có hét lên không?"
******
Mạnh Ninh nghĩ mình có lẽ không có gen uống rượu.
Dù rằng rượu không dâng lên mặt cô, nước da vẫn trắng lạnh như thường ngày, nhưng nhìn Ôn Trạch Niệm trước mắt, cô nghĩ: Ôn Trạch Niệm đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Bất kể là chiếc cổ quá đỗi hơn người. Đầu mũi cổ điển và thanh lịch. Đôi đồng tử trông có vẻ lịch sự nhưng thực chất lại ẩn chứa vẻ kiêu kỳ. Thậm chí là cả khi nghiêng đầu nhìn cô đã say chưa, vùng cổ sẽ nổi lên một đường gân mờ mờ tuyệt đẹp.
Mạnh Ninh nghe thấy thanh âm của chính mình, cảm thấy rất xa xôi, như thể linh hồn cô đang lập lờ trôi giữa không trung, nhìn xuống chính mình trên sofa nói với Ôn Trạch Niệm những lời giống hệt như rất nhiều năm trước: "Nếu như tôi hôn cậu một cái, cậu có hét lên không?"
******
Khi choàng tỉnh, Mạnh Ninh phát hiện bên ngoài cửa sổ đã sáng.
Cô lập tức ngồi dậy, một dây thần kinh ở thái dương trái nhói nhẹ làm cô "rít" một tiếng, đầu tiên là cúi đầu kiểm tra tràng hạt trên cổ tay.
Cũng may là vẫn ổn, hơn nữa cách quấn cũng không có gì kỳ lạ, vòng thứ hai chồng lên vòng thứ 3, đây là thói quen của riêng cô, cũng tức là, không một ai khác từng tháo chuỗi hạt của cô.
Không biết liệu có phải vì tất cả những người uống rượu không đỏ mặt bị say nguội nghiêm trọng hơn hay không, nhưng chí ít là cô thì đúng. Cô nhìn bộ chăn ga trắng tinh trước mắt, chiếc tủ đầu giường bằng gỗ mun kết hợp với đồ trang trí bằng mây, một nhành thiên điểu đang nửa tựa vào chiếc bình hoa miệng rộng màu đỏ thẫm.
Chẳng trách ai ai cũng cảm thấy trải nghiệm tại khách sạn C như vô thực, tại nơi đây, ngay cả những cành hoa cũng bỏ qua quy luật mùa màng, hé nở đến độ đẹp nhất, chực bung, vào khoảnh khắc con người thức giấc.
Nhìn từ đầu giường, ô cửa sổ ở sân thượng vẫn mở toang. Làn gió tha thướt nâng tấm rèm voan mỏng trắng mềm, vào ban ngày trông tựa như ánh trăng, như sương sớm trên mặt biển.
Cửa sổ này mở suốt đêm qua ư? Mạnh Ninh lại cảm thấy có lẽ là không, suy cho cùng vẫn là mùa đông, nhiệt độ về đêm trên đảo thấp hơn nhiều, tấm chăn trên người mỏng như thế, nhưng đêm qua cô rõ ràng không hề bị thức giấc bởi cái lạnh.
Cũng có nghĩa là, đêm qua có người đóng cửa sổ, sáng nay lại có người mở cửa sổ.
Cô suy nghĩ lộn xộn nhiều như vậy, chẳng qua là vì muốn phớt lờ sự thật rằng cô đã ngủ trong phòng của Ôn Trạch Niệm cả một đêm.
Hiện tại trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của chính cô, rồi sau đó, một con chim biển đậu trên lan can đá chạm rỗng ngoài sân thượng. Nhưng con chim này rất thông minh, không hề thật sự bay vào phòng, mắt lớn trừng mắt nhỏ với cô một lúc rồi lại vỗ cánh bay đi.
Máy xông tinh dầu trong phòng đã tắt, trong không khí, ngoài mùi biển của sáng sớm, dường như còn có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng trên người Ôn Trạch Niệm.
Mạnh Ninh gọi thử: "Gwyneth?"
Không ai trả lời cô.
Cô vén tấm chăn mỏng lên xem. Hôm qua là ngày hiếm hoi cô mặc quần áo ngày thường ở khách sạn, chiếc quần jeans vẫn bình yên, chỉ có chiếc hoodie mỏng màu xám được cởi ra, chiếc áo thun trắng mềm và mỏng trên người chẳng phải chất liệu tốt gì cho cam, sau một đêm ngủ luôn có cảm giác hơi tĩnh điện, dính vào người một cách không đẹp mắt cho lắm, làm hiện lên hình dáng của nội y.
Cô kéo chỉnh áo rồi xuống giường, một trận trời đất quay cuồng, cô thức vịn lấy tủ đầu giường, tay suýt chút nữa đánh đổ chiếc bình hoa miệng rộng, vội vàng đưa tay giữ lại.
Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường bắt đầu rung rì rì.
Mạnh Ninh liếc nhìn người gọi rồi nhấc máy: "Alô?"
Giọng Kỳ Hiểu vang lên: "Cậu vẫn chưa dậy à?"
"Vừa dậy."
"Không cần huấn luyện buổi sáng nên cậu ngủ xả hơi hơn đó hả?" Kỳ Hiểu cười: "Cậu bỏ lỡ bữa sáng buffet rồi đấy."
"Không sao, vốn dĩ mình cũng ăn không vào."
"Dậy rồi thì xuống tầng đi, Tống Tiêu sắp về rồi, chúng ta ra bến tàu tiễn cậu ấy đi."
"Được, đến ngay đây."
Mạnh Ninh rửa mặt bằng nước sạch, buộc lại đầu tóc gọn gàng, với lấy chiếc hoodie màu xám mỏng rồi mặc vào. Khi mở cửa, cô do dự một lát, tất cả các cửa trong khách sạn C đều trang bị hệ thống trợ lực, cô cảm nhận phản lực giữa các ngón tay, ló đầu ra nhìn hành lang trước.
Không một bóng người.
Lúc này mới cúi gằm mặt bước nhanh về phía thang máy.
Xuống tầng thì trông thấy xe chở hành lý ở đại sảng đang bận rộn, những người thân đến để trải nghiệm đã rời đảo lúc sáng sớm. Mạnh Ninh nhìn quanh một vòng, tìm thấy Kỳ Hiểu và Tống Tiêu, rồi cùng họ lên xe trung chuyển, hướng về phía bến tàu.
Trong nắng mai thưa thớt, trên khuôn mặt Tống Tiêu mang theo vẻ tiu nghỉu không thể che giấu.
Kỳ Hiểu trêu cô nàng: "Sao thế? Không nỡ về à?"
Tống Tiêu bỗng oán hận nói: "Mình mà có tiền ha, ngày nào mình cũng ở ỳ trong khách sạn C, không thèm về luôn."
Kỳ Hiểu vỗ vai cô nàng: "Mình hiểu cậu mà."
Dù sao thì làm gì có ai muốn quay về với cuộc sống hiện thực, đối mặt với giao thông thì tắc nghẽn, khách hàng thì bắt bẻ, đồ ăn ngoài thì vừa mặn vừa dầu mỡ, mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn gắng gượng chút tinh thần cuối cùng để chơi game, bởi suy cho cùng, một khi chìm vào giấc ngủ rồi mở mắt tỉnh giấc, sẽ lại phải đối mặt một ngày mới lặp đi lặp lại như cũ.
Trước sau như một giống như một lời nguyền nào đó vậy.
Tiễn Tống Tiêu xong, hai người cùng đi về ký túc xá nhân viên. Những nhân viên tham gia hoạt động trải nghiệm không phải làm việc vào buổi sáng và buổi chiều hôm nay, chỉ cần tham dự cuộc họp tập thể vào buổi tối là được.
Mạnh Ninh dò hỏi: "Lúc bữa sáng hôm nay, cậu có nhìn thấy Gwyneth không?"
"Tất nhiên rồi, cô ấy chỉ đạo trực tiếp hoạt động trải nghiệm lần này mà."
"Cô ấy..." Mạnh Ninh nghĩ ra một cách hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
Tuy rằng quần áo của cô vẫn chỉnh tề, trật tự trên người, hẳn là Ôn Trạch Niệm chưa làm gì cô cả. Nhưng điều này không có nghĩa là cô cũng chưa làm gì Ôn Trạch Niệm, nhỉ?
"Gwyneth làm sao mà không ổn được?" Kỳ Hiểu cười, trích dẫn một câu thơ cổ: "Người ta 'Gió xuân thả sức cho phi ngựa' [1] đấy."
[1] Đăng khoa hậu – Mạnh Giao (Bản dịch của Khương Hữu Dụng)
Hai người trở về ký túc, Mạnh Ninh vẫn còn choáng, tắm rửa rồi lên giường nằm một lúc, mơ màng một hồi nhưng lại không ngủ được.
Gãi gãi đầu, ngồi dậy khỏi giường, nhưng lại phát hiện Kỳ Hiểu đang ngồi trên chiếc ghế bành đối diện cô, nhìn chằm chằm cô với biểu cảm khó tả.
Mạnh Ninh: ...
Kéo tấm chăn mỏng qua ngực: "Làm sao? Cả hai đứa mình đều là 1 đấy."
Kỳ Hiểu nghiêm túc xua tay: "Lời này của cậu không chặt chẽ. Hai đứa mình lại chưa yêu bao giờ, cậu nên nói là, cả hai đứa mình đều tự đoán bản thân là 1."
" Vậy thì ít nhất cả hai đứa mình đều tự đoán bản thân là 1, cậu nhìn mình chằm chằm như thế để làm gì?"
Kỳ Hiểu chỉ vào chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Mạnh Ninh liếc nhìn, có một chiếc bình giữ nhiệt được đặt ở đó.
"Làm sao?"
"Trà giải rượu." Kỳ Hiểu hỏi: "Cậu đoán xem là ai bảo mình lấy cho cậu?"
Trong lòng Mạnh Ninh có một cái tên rất rõ ràng.
Kỳ Hiểu nói: "Là Tiểu Trương lái canô đấy."
Mạnh Ninh sững sờ.
Kỳ Hiểu bạch bạch bạch xông đến bên giường cô, an tọa: "Cậu tin thật đấy à? Chắc chắn là Gwyneth lấy cho cậu rồi! Sao cậu chưa bao giờ kể với mình là hai người có quen biết trước đây?"
Mạnh Ninh đứng dậy khỏi giường, bước đến cạnh bàn mở bình giữ nhiệt ra, thoang thoảng hương hoa cỏ. Bên cạnh là một phong bì nhỏ, lấy ra, là một tấm thiệp nhỏ, mở ra, là nét chữ tiếng Anh kiểu thư pháp thanh lịch:
「Good day.
——G」
Cô ấy không ký tên tiếng Trung của mình, chỉ ký chữ cái đầu tiên trong tên tiếng Anh của mình, G.
Giống như một biểu tượng hư ảo.
Mạnh Ninh đưa tấm thiệp lên mũi ngửi nhẹ, quả nhiên phảng phất mùi hương của trà pha lẫn với xạ hương, cụ thể đến mức tưởng chừng như có thể khiến con người ta tưởng tượng được khung cảnh Ôn Trạch Niệm viết tấm thiệp này——
Ngồi vào chiếc bàn gỗ tếch đen chạm trổ lá cây và dây leo, rút ra một tấm thiệp nhỏ. Chỉ có những người như Ôn Trạch Niệm mới xa xỉ mà hiện tại vẫn còn sử dùng bút máy, mực nước cao cấp ngưng tụ trên giấy thiệp tỏa ra mùi thơm, đọng lại một dấu mực nho nhỏ ở nét chữ "G" cuối cùng.
Cổ tay cô ấy chạm vào mép thiệp, hương nước hoa như vương vấn những đường mạch của cô ấy, thấm đầy lên tấm thiệp.
Vốn chỉ là một tấm thiệp nhỏ, giờ đây lại thấm đẫm nhiệt độ cơ thể của cô ấy, mùi hương của cô ấy, như thể bỗng hóa linh hồn.
---------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)