Dạo gần đây, Mạnh Ninh có hơi suy nhược thần kinh, ngoại trừ những lúc trong ca trực, cô luôn tắt chuông điện thoại, do đó lúc này, trên bàn học, chiếc điện thoại nằm cạnh tay cô, phát ra tiếng kêu "rì——", "rì——".
Những ngón tay cô khựng lại trên bàn phím, giữ nguyên thế tay gõ chữ vừa rồi, như thể sẽ tiếp tục gõ phím bất cứ lúc nào.
Thật ra cô sẽ không làm vậy, cô cứ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Đến giờ cô vẫn chưa lưu số của Ôn Trạch Niệm, mỗi lần gọi, tầm mắt cô dường như cũng cố ý che chắn 9 chữ số phía trước, chỉ nhìn chòng chọc hai số "89" cuối cùng.
Mãi cho đến khi tắt máy, cô lật điện thoại, úp màn hình xuống mặt bàn. Tiếp tục gõ chữ trên máy tính: "Yêu cầu: Nữ độc thân, không có sở thích kém lành mạnh, thú cưng có thể chấp nhận mèo."
Cô gõ một dấu chấm, rồi lật điện thoại lại, dường như theo quán tính gõ phím, bấm nhanh trên điện thoại: "Có việc gì?"
Sau khi gửi tin nhắn cho Ôn Trạch Niệm, cô vội ném điện thoại đi.
iMessage có chức năng thu hồi không? Cô thật sự chẳng biết.
Chiếc điện thoại trên bàn nhanh chóng rung lên lần nữa.
Đốt ngón tay cô gõ lên mặt bàn 2 lần trước, chạm vào điện thoại, lại dừng lại một lúc rồi mới bấm mở.
Cô có một suy đoán trong lòng, rất nhanh đã được nội dung tin nhắn mà Ôn Trạch Niệm gửi chứng thực: "Mở cửa."
Kỳ Hiểu đã về phòng sau khi tắm xong, Mạnh Ninh mở cửa đi ra, không bật đèn phòng khách nên chỉ có một luồng sáng từ phòng ngủ sau lưng cô lọt ra ngoài.
Mở cửa, bóng dáng mảnh mai của Ôn Trạch Niệm xuất hiện.
Lúc nào cô ấy trông cũng rất cao, có lẽ vì vóc dáng mảnh khảnh và thẳng tắp. Rời đảo, cô ấy không mặc đồng phục, cô ấy thích mặc blazer ngắn và quần tây ống rộng, ống quần để lột một ít phần mũi của giày cao gót, trông như khí chất cao tới 2m.
Mạnh Ninh nhất thời không thể nói rõ cô ấy mặc váy đồng phục liền thân đẹp hơn, hay mặc quần tây đẹp hơn. Chiếc váy suông bó sát tôn lên đường hông vượt trội của cô ấy, trong khi quần tây lại làm nổi bật đôi chân thẳng tắp, thon thả.
Người đẹp thật sự có lẽ sở hữu vẻ quyến rũ riêng, bất kể ăn mặc ra sao. Cô ấy xách túi trông rất thản nhiên, nhìn thấy Mạnh Ninh thì nhướng đuôi mày.
Lúc này Mạnh Ninh mới ý thức được rằng mình cầm điện thoại rồi ra ngoài luôn, không mặc nội y.
Ôn Trạch Niệm hỏi: "Bình thường cậu cứ thế này đi lại trong nhà à?" Quét từ trên xuống dưới áo phông và quần đùi ở nhà của Mạnh Ninh.
"Bình thường tôi không hay đi lại trong nhà, tôi không ra khỏi cửa phòng."
Ôn Trạch Niệm "Ồ" một tiếng.
Có lẽ nói ra hai câu tán dóc, cô mới dám mượn ánh đèn trong hành lang để quan sát Ôn Trạch Niệm. Ánh mắt Ôn Trạch Niệm sáng trong, trông có vẻ chưa uống một giọt rượu nào.
Vậy thì không giống lần trước, uống say rồi đến tá túc.
Ôn Trạch Niệm không nói nữa, cô đành chủ động lên tiếng: "Hôm nay cậu đến là để...?"
"Chưa đủ rõ ràng à?" Ôn Trạch Niệm thản nhiên nói: "Để chặn cậu."
******
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Mạnh Ninh đột nhiên mở ra, Kỳ Hiểu áp điện thoại vào tai: "Anh mang lên đi, tòa nhà cũ của bọn tôi không có gác cổng ở dưới, mang lên được đấy."
Đi đến cửa thì ngước nhìn, Ôn Trạch Niệm bước vào, kéo Mạnh Ninh theo sau.
Kỳ Hiểu đóng sầm cửa.
Lát sau lại mở ra, Ôn Trạch Niệm đứng trong phòng khách chỉ rộng 10m2 của căn nhà cũ các cô, dùng giọng London chuẩn: "Hi, Sharon."
Kỳ Hiểu liếc nhìn cánh cửa cạnh mình.
Lúc này, Mạnh Ninh bị Ôn Trạch Niệm chặn lại phía sau, nhưng trong lòng lại khó dằn được cơn bốc đồng muốn phàn nàn: Cách mở cửa của cậu có vấn đề à!
Lần trước đã thử rồi mà, sao lại này lại thế nữa?!
Kỳ Hiểu ngơ ngác nói: "Hi, tôi, ừm, gọi ship trà sữa, shipper gọi cho tôi ấy mà."
Ôn Trạch Niệm cởi blazer ra, đưa cho Mạnh Ninh đằng sau: "Vào phòng cậu chờ tôi."
Kỳ Hiểu chưa bao giờ thấy Ôn Trạch Niệm mặc sơ mi có chất liệu lụa mềm như thế này.
Cô ấy xoay người nói với Mạnh Ninh sau khi cởi blazer, vì cô ấy đi giày cao gót trong khi Mạnh Ninh đi dép lê nên cô ấy cao hơn Mạnh Ninh nửa cái đầu, lúc này hơi hạ cằm, tư thế ấy nửa lịch sự nửa thân mật, kẹt giữa khoảng cách mập mờ cuốn hút nhất.
Và chiếc sơ mi, mềm mại ôm lấy đầu vai cô ấy, tôn lên bờ vai xuất sắc, mang theo quyến rũ khác hẳn với bả vai trắng như ngọc trực tiếp lộ ra khi mặc váy dạ hội.
Thiên tài! Kỳ Hiểu thậm thụt nuốt ực, đúng thật không hổ danh là thiên tài hút gái!
Mạnh Ninh ôm blazer của Ôn Trạch Niệm chắn trước ngực, di chuyển vào phòng như chim cút, Kỳ Hiểu nhìn chằm chằm trần nhà không rời mắt.
Thật ra cô nàng đang thầm nói, không cần, thật sự không cần đâu mà, dù sao cô nàng và Mạnh Ninh đều là 1, chưa vội nói đến gu, ngay từ thuộc tính đã đụng nhau rồi.
Lúc này, phía sau Ôn Tạch Niệm có người gõ cửa, Ôn Trạch Niệm mở cửa, qua vai cô ấy, Kỳ Hiểu nhìn thấy trong mắt shipper cũng ngập tràn vẻ kinh ngạc.
Ôn Trạch Niệm nhận lấy trà sữa, nói "Cảm ơn" rồi quay người đưa cho Kỳ Hiểu.
Kỳ Hiểu vội vàng cầm lấy, nghe cô ấy nói: "Ngại quá, làm phiền rồi."
Kỳ Hiểu nói lia lịa: "Không phiền, không phiền, làm phiền là tôi."
Ôn Trạch Niệm mỉm cười với cô nàng.
Tuy Ôn Trạch Niệm là người làm trong ngành khách sạn, nhưng cô ấy thuộc ban quản lý, không hay cười. Người đẹp với đường nét sắc sảo như vậy ở khoảng cách gần khi cười lên có sức sát thương quá mạnh, Kỳ Hiểu ôm trái tim đang đập thình thịch của mình, vội vàng về phòng đóng cửa.
Ôn Trạch Niệm mở tủ giày, lấy đôi dép Mạnh Ninh đã đưa cho cô ấy trước đó.
Bước đến cửa phòng Mạnh Ninh, cánh cửa kêu sột soạt sột soạt.
Ôn Trạch Niệm cuộn tròn ngón tay, gõ nhẹ: "Không vội, tôi không vào đâu."
Vậy là vừa rồi Ôn Trạch Niệm đoán không sai, Mạnh Ninh vừa mới dựa vào cửa cởi áo phông, vội vội vàng vàng mặc nội y.
Ôn Trạch Niệm liếc nhìn khóa cửa: "Vẫn chưa sửa."
"Ừ thì, không cần thiết."
Ôn Trạch Niệm hỏi: "Tôi vào được chứ?"
Mạnh Ninh tránh khỏi cửa.
Vừa nãy cô viết bài đăng trên máy tính, chỉ bật một chiếc đèn ở cạnh bàn, trên một tòa nhà cao tầng gần đó trang bị đèn tín hiệu an toàn hàng không, không ngừng thay đổi góc độ, một đường sáng đo đỏ chốc chốc quét qua, rồi lại bay xa.
Khuôn mặt đoan trang của Ôn Trạch Niệm lúc thì sáng trong, lúc thì mơ hồ.
Tựa ánh sáng và bóng tối trong mơ.
Cô ấy nhẹ nhàng đóng cửa, Mạnh Ninh xoay chiếc ghế ở trước bàn làm việc, bảo cô ấy: "Ngồi đi." Rồi hỏi: "Cậu muốn uống nước không?"
Ôn Trạch Niệm gật đầu.
Cô bèn đi ra ngoài, một lát sau, bưng một chiếc cốc thủy tinh đi vào, đưa cho Ôn Trạch Niệm. Chiếc ghế duy nhất trong phòng đã bị Ôn Trạch Niệm ngồi mất, cô lùi lại 2 bước, ngồi xuống mép giường.
Cả hai rất kiềm chế, thậm chí còn chẳng chạm đầu ngón tay.
Ôn Trạch Niệm nhấp một ngụm, Mạnh Ninh nhớ rõ cô ấy từng nói không thích uống nước lạnh, nhiệt độ nước được điều chỉnh rất vừa phải.
Ôn Trạch Niệm đặt chiếc cốc lên bàn học phía sau: "Từng nghe nói làm xong rồi chạy, chứ chưa nghe nói hưởng xong rồi chạy tót mất bao giờ."
Mạnh Ninh: "Về mặt kỹ thuật, ban đầu tôi cũng không muốn làm người hưởng."
"Sau đấy thì trốn tránh tôi biết bao nhiêu ngày trời." Giọng điệu khi Ôn Trạch Niệm nói câu này không hề oán hận, ngữ điệu nhẹ tênh, dường như mang theo một chút quở trách, nhưng không tới mức trách mắng.
Có lẽ nếu là người khác nói vậy thì sẽ nghe giống như đang nũng nịu, nhưng với thanh điệu trầm thấp của cô ấy thì lại vừa phải, khiến trái tim con người ta ngứa ngáy.
Cô ấy quá thông minh, Mạnh Ninh biết chống chế là vô dụng: "Tôi xin lỗi."
Ôn Trạch Niệm lại nhướng đuôi mày: "Từng nghe nói làm xong rồi xin lỗi, chứ chưa nghe nói hưởng xong rồi xin lỗi bao giờ."
"Về mặt kỹ thuật..."
Ôn Trạch Niệm cười, cô không nói tiếp nữa.
Ôn Trạch Niệm hỏi: "Hút thuốc được không?"
Cô gật đầu.
Ôn Trạch Niệm đứng dậy, kéo rèm ra, mở cửa sổ ra một nửa. Tư thế dựa vào tường của cô ấy mang theo vẻ lười biếng, và dáng vẻ chạm vào điếu thuốc quá đẹp mắt, điếu thuốc lá phụ nữ cực kỳ mỏng giống như được thiết kế riêng cho những ngón tay thon dài ấy.
Hỏi Mạnh Ninh: "Bật lửa của cậu đâu?"
"Cậu vẫn chưa mua bật lửa à?"
"Mất rồi, nên không mua nữa."
Mạnh Ninh lấy bật lửa của mình từ trong túi ra, bước tới. Đợi cô đánh lửa, Ôn Trạch Niệm hơi cong chiếc cổ thiên nga, bên tai là gió đêm ghé vào qua cửa sổ, mang theo tiếng cười nói của những sạp hàng đêm cách đó không xa, ngược lại càng khiến căn phòng càng thêm yên tĩnh, ngay cả chiếc đèn bàn cũng nhập nhoạng ở mức độ hoàn hảo.
Một tay Ôn Trạch Niệm phủ lên mu bàn tay cô, bảo vệ ngọn lửa từ bật lửa, đưa đầu thuốc tới rít một hơi, một đốm đỏ tươi nở rộ giữa những ngón tay.
Ôn Trạch Niệm lặng lẽ buông tay cô ra, cô lùi lại, ngồi xuống mép giường.
Đây là tiếp xúc cơ thể duy nhất của các cô trong tối nay, lòng bàn tay Ôn Trạch Niệm mềm mịn, cảm nhận khi lướt qua mu bàn tay cô giống như vải nhung thiên nga cao cấp nhất.
Cô nhìn Ôn Trạch Niệm hút thuốc, không thể thốt ra câu "Hút thuốc có hại cho sức khỏe".
Vì tư thế ấy quá đỗi quyến rũ. Nét mặt thường ngày của Ôn Trạch Niệm có phần nghiêm túc, duy chỉ những lúc hút thuốc mới hơi nheo mắt lại giữa làn khói lượn lờ. Một tay khoanh ngang trước ngực, bàn tay đỡ dưới khuỷu tay còn lại, cẳng tay uốn cong thành một góc hoàn hảo, những ngón tay hơi lồ lộ khớp xương không dùng sức, buông lơi như một khối ngọc không màng những vui buồn thế gian.
Mạnh Ninh hỏi: "Cậu không mua bật lửa thì bình thường hút thuốc kiểu gì?"
Trông giống người nghiện thuốc lá nặng.
Trong quang ảnh chập chờn từ đèn tín hiệu an toàn hàng không, Ôn Trạch Niệm nhìn vào mắt cô, sau đó tầm mắt di chuyển xuống dưới, ghé ngang qua chiếc cổ mảnh mai, trắng ngần của cô, xuống dưới nữa, dừng lại trên mu bàn tay mà mình vừa mới chạm vào.
"Nhịn." Ôn Trạch Niệm nhả ra một hơi khói, nói vậy.
Mạnh Ninh cuộn tròn những ngón tay.
Ôn Trạch Niệm: "Lần trước cậu nói vẫn còn hai chuyện chưa được giải quyết trước khi nghỉ việc và rời đảo. Tại phòng tôi, chúng ta vừa mới giải quyết xong một chuyện, bây giờ, giải quyết chuyện còn lại."
Cô ấy bảo Mạnh Ninh: "Mở túi tôi ra, có một phong bì."
Chiếc túi xách đắt tiền của cô ấy được đặt một cách tùy tiện trên tủ đầu giường bên cạnh Mạnh Ninh, Mạnh Ninh mở ra, ngoại trừ túi đựng mỹ phẩm, khăn ướt và kính râm ra, còn có một chiếc hộp nhỏ màu xanh lam chen chúc ở cạnh túi.
Đó là bao ngón tay cô nhìn thấy trong túi của Ôn Trạch Niệm lần trước.
Giờ đây bao bì nhựa đã bị mở ra, vì lần trước Ôn Trạch Niệm đã sử dụng.
Hai cái.
Cô rời mắt đi, nhìn sang một chiếc phong bì màu trắng bên cạnh, giấy tráng dày in logo "C" viết hoa.
Ôn Trạch Niệm nói: "Tôi đồng ý cho cậu nghỉ việc."
Vậy thì trong phong bì là đơn xin nghỉ việc của cô và Ôn Trạch Niệm đã ký tên rồi? Cô mở phong bì, rút tờ giấy ra rồi trải phẳng, nhưng lại chẳng phải đơn của cô.
Cô chỉ đọc lướt 2 dòng rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Trạch Niệm.
Ôn Trạch Niệm cong môi: "Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà cậu chưa đọc xong, tôi đã kiểm tra rồi. Doanh số không chỉ kém ở trong nước, mà cả ở nước ngoài cũng vậy, do đó, sau khi viết xong ba cuốn đầu, tác giả đã từ bỏ cuốn cuối cùng."
Nhưng lúc này, trong tay Mạnh Ninh, rõ ràng là phần tiếp nối của đoạn cuối cuốn 3.
Ôn Trạch Niệm bâng quơ: "Vì vậy tôi đã liên hệ với tác giả."
"Cậu quen à?"
"Không." Ôn Trạch Niệm rít một hơi thuốc: "Nhưng người muốn quen, chung quy vẫn có thể quen được."
Mạnh Ninh cầm tờ giấy, cô hoàn toàn không thể đoán được vòng bạn bè hiện tại của Ôn Trạch Niệm, cũng không thể đoán được phạm vi khả năng của Ôn Trạch Niệm. Những gì Ôn Trạch Niệm thể hiện ra ở trên đảo chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, Mạnh Ninh cũng như mọi người, nhìn lên chính là phần nổi đó.
"Tôi nhờ bà ấy viết sơ lược ý tưởng trước đó, bằng cách này, tôi có thể biết được kết cục của câu chuyện, sau đó lại tìm người dịch sang tiếng Anh." Ôn Trạch Niệm hỏi: "Hiểu được không?"
Tiếng Anh của Mạnh Ninh không tệ, dù sao khách sạn 5 sao cũng có yêu cầu về trình độ ngoại ngữ đối với nhân viên. Nhưng tiểu thuyết khoa học viễn tưởng lại quá đặc thù, xen lẫn không ít từ ngữ xa lạ.
Mạnh Ninh nói: "Phần lớn, là phải tra cứu một số từ ngữ."
Ôn Trạch Niệm đưa một tay về phía cô: "Để tôi xem."
Mạnh Ninh đưa tờ giấy, Ôn Trạch Niệm cụp mắt đọc một lát, sau đó nâng mi lên: "Đọc cho cậu nghe nhé?"
"À..."
Ôn Trạch Niệm mỉm cười: "Không phiền đâu."
Mạnh Ninh chưa nghe sách nói bao giờ, có một thời gian, Kỳ Hiểu mê mẩn chúng, nhưng cô không hiểu được sức hút trong đó. Phải đến tận bây giờ, Ôn Trạch Niệm dùng giọng nói hoàn hảo đến bùng nổ, chuyển ngữ từ tiếng Anh sang tiếng Trung để đọc cho cô nghe, tốc độ nói chậm rãi, có lẽ do bình thường không có quá nhiều cơ hội nói tiếng Trung, vì vậy đôi khi phải hơi dừng lại và cân nhắc câu từ thích hợp để diễn đạt.
Thật ra cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng này được viết khá lủng củng, thỉnh thoảng Mạnh Ninh không thể tưởng tượng được những câu từ có hơi phức tạp quá mức đó đang diễn tả cảnh tượng hùng vĩ như thế nào.
Nhưng Ôn Trạch Niệm đã đơn giản hóa chúng, chất giọng của cô ấy quá đặc biệt, giống bản thân cô ấy, có khả năng tạo dựng giấc mơ.
Mạnh Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội nghe thấy phần tiếp của câu chuyện này nên khi giọng Ôn Trạch Niệm dừng lại, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Ôn Trạch niệm đang gấp tờ giấy đã đọc xong theo vết hằn ban đầu, gập đôi, rồi gập đôi lần nữa, đặt lên trên bàn học loang lổ màu sơn.
Ngước mắt: "Tôi đồng ý cho cậu nghỉ việc, nhưng, phải đợi cho đến khi tôi rời khỏi đảo. Thời gian tôi tối ưu hóa khách sạn C nhiều nhất là thêm 1 tháng nữa, trong thời gian này, cậu phải tranh thủ."
Tranh thủ cái gì mới được?
Ôn Trạch Niệm bước tới cửa, giải đáp cho cô: "Mỗi lần cậu đến gặp tôi, tôi sẽ cho cậu một trang tiếp theo của câu chuyện. Hy vọng trước khi cả hai chúng ta rời khỏi đảo, cậu sẽ được đọc xong câu chuyện mà bản thân vương vấn."
Cô ấy xách túi rời đi.
Mạnh Ninh phát hiện nước hoa cô ấy sử dụng hôm nay khác với bình thường, giống gỗ mun, mang theo hương kìm hãm giống với trầm hương. Mạnh Ninh nghe thấy tiếng cửa phòng trộm đóng lại rất khẽ, cúp mắt nhìn mu bàn tay mình, giọng nói của Ôn Trạch Niệm vẫn còn văng vẳng bên tai: "Nhịn."
Tất cả nét quyến rũ của Ôn Trạch Niệm không đến từ sự trêu chọc, mà là từ sự kiềm chế.
Cô ấy chỉ xuất hiện, rồi tránh xa, chờ con người tự sa vào bẫy.
Lúc này, Kỳ Hiểu ở bên ngoài gõ cửa phòng Mạnh Ninh, gõ 2 lần, dừng lại rồi gõ lần nữa, cứ như mật mã Morse.
Mạnh Ninh mở cửa.
Kỳ Hiểu lùi lại một bước trước, thấy rõ người mở cửa là Mạnh Ninh mới hỏi: "Vừa nãy mình nghe thấy có người đóng cửa phòng trộm, cô ấy đi rồi à?"
"Ừ."
Thanh điệu của Kỳ Hiểu bỗng trở nên yếu ớt: "Chắc chắn là hai người ngủ rồi."
Mạnh Ninh giật mình, Kỳ Hiểu trông vô tư, cẩu thả, thật sự chẳng hiểu tại sao lại sở hữu khả năng quan sát tuyệt đối như thế.
Kỳ Hiểu: "Cậu mặc áo khoác vào đi, hai đứa mình xuống tầng."
"Làm gì?"
"Mua rượu! Mua đậu phộng vị tỏi! Mình muốn hóng hớt!"
"Cái đó..."
"Không, không phải hóng hớt." Kỳ Hiểu chỉnh sửa cách nói của mình: "Mình giúp cậu phân tích tình hình trước mắt."
Mạnh Ninh về phòng mặc hoodie vào.
Kỳ Hiểu kéo cô xuống tầng: "Mình bảo rồi mà, ai cưỡng lại được Gwyneth chứ? Cậu nói cậu quen Gwyneth từ lâu, mười mấy tuổi, tuổi dậy thì đấy!" Kỳ Hiểu lên cơn nói là hít hà hít hà: "Lúc đó cậu thoáng nhìn đã thấy cô duyên dáng, không bùng lên ngọn lửa nhỏ thuở chớm yêu bao giờ à?"
Mạnh Ninh còn chưa kịp đáp thì một giọng nói khác vang lên: "Lúc đó là tôi yêu thầm cậu ta."
Kỳ Hiểu sợ đến run cầm cập.
Trong hành lang, Ôn Trạch Niệm đang xách túi, blazer vắt trên khuỷu tay, cổ áo sơ mi mềm mại rũ xuống quanh cổ.
Cô ấy nói: "Xin lỗi, tôi để quên thuốc lá của tôi."
Lúc này, Mạnh Ninh đứng chếch phía sau Kỳ Hiểu nửa thân người, hành lang chật hẹp, thân hình Ôn Trạch Niệm bị Kỳ Hiểu che khuất một nửa, nhưng lại khiến hai hàng xương quai xanh thẳng tắp của cô ấy càng thêm bắt mắt, trắng đến phát sáng trong hành lang đèn đóm nhập nhằng.
Mạnh Ninh lại muốn nói—— "Cậu có thể chỉnh lại cổ áo sơ mi của cậu được không?"
Tầm mắt Ôn Trạch Niệm vượt quá Kỳ Hiểu nhìn Mạnh Ninh: "Phiền cậu lên tầng lấy cùng tôi được không?"
Mạnh Ninh nhận ra Ôn Trạch Niệm thích dùng câu nghi vấn khi biết rõ bạn sẽ không từ chối cô ấy.
Dùng câu mệnh lệnh trực tiếp khi có khả năng bạn sẽ từ chối cô ấy.
Lúc này, cô đáp: "Được."
Khi đi ngang qua Kỳ Hiểu, Ôn Trạch Niệm hạ giọng, nói với Kỳ Hiểu: "Hồi đó tôi vừa béo, vừa xấu, là tôi yêu thầm cậu ta."
Kỳ Hiểu nhất thời không biết nên nói gì thì Ôn Trạch Niệm đã đi qua. Mạnh Ninh lên tầng cùng cô ấy, lấy chìa khóa mở cửa: "Cậu không tiện thay giày, tôi đi lấy giúp cậu."
"Được, cảm ơn cậu."
Cả hai lại cùng xuống tầng. Kỳ Hiểu vốn đang ỉu xìu đứng trong hành lang, Ôn Trạch Niệm vừa đi tới, cô nàng liền đứng nghiêm: "Bye, Gwyneth."
Ôn Trạch Niệm gật đầu, nhìn lại Mạnh Ninh: "Goodnight."
Cô ấy không nói "Tạm biệt", chỉ nói "Chúc ngủ ngon", như thể chắc chắn rằng việc Mạnh Ninh sẽ lại đến tìm cô ấy là điều hiển nhiên.
Cô ấy đi, Mạnh Ninh muốn theo ra ngoài nhưng lại bị Kỳ Hiểu kéo lại: "Đợi đã, đợi cô ấy đi xa rồi bọn mình hẵng đi."
2 phút nữa trôi qua, Kỳ Hiểu mới nói: "Đi thôi."
Thò đầu ra nhìn trước, Ôn Trạch Niệm quả nhiên đã đi rồi.
Cô nàng thở phào, vội vàng lôi Mạnh Ninh vào một cửa hàng tiện lợi bên đường mua bia và đậu phộng vị tỏi, rồi lại bạch bạch bạch lôi Mạnh Ninh lên tầng: "Nói đi!"
Mạnh Ninh liếc nhìn trên bàn: "Tính cả cốc trà sữa vừa nãy, tối nay cậu đã hấp thụ bao nhiêu calo rồi?"
"Bây giờ là lúc quan tâm calo à?!" Kỳ Hiểu đập bàn, bóc một hạt đậu phộng vị tỏi, ném vào miệng: "Nói, làm sao mà cậu nhận ra bản thân là 0?"
Mạnh Ninh lườm nguýt cô nàng.
"Vừa nãy mình ra ngoài lấy trà sữa, lúc Gwyneth kéo cậu ra sau lưng là mình nhìn ra ngay! Công khí ngời ngời! Cậu ở trước mặt người ta cứ như con chim cút ấy."
"Không phải vậy." Mạnh Ninh im lặng một lát: "Lúc đầu, không tiến hành như thế, sau đấy là vì, mình, không biết."
"Cậu làm sao cơ?" Kỳ Hiểu nghi ngờ mình nghe nhầm, thật sự có người không biết ư?
Kể cả chưa yêu đương bao giờ, nhưng những người ở thế hệ các cô, giỏi học tập trên mạng như thế cơ mà! Tài liệu học tập có ít ỏi gì đâu!
Cô nàng hỏi Mạnh Ninh: "Cậu chưa tự học trên mạng bao giờ à?"
Mạnh ninh lắc đầu.
"Cậu bị lãnh cảm à?"
Mạnh Ninh nghĩ đến căn phòng khách sạn của Ôn Trạch Niệm đêm đó.
Kỳ Hiểu kinh hãi che mắt mình: "Cậu đừng có mà đỏ tai! Kẻ độc thân như mình không nhìn nổi cảnh này đâu!"
"Không."
Kỳ Hiểu bỏ tay xuống, trông thấy khuôn mặt thanh tú của Mạnh Ninh vẫn trắng trẻo, lúc này mới vỗ vỗ ngực. Mạnh Ninh nói: "Mình chỉ chưa nghĩ đến chuyện đó thôi."
Nói đúng hơn, là cố tình né tránh.
Kỳ Hiểu công nhận: "Cũng phải, trước khi gặp Gwyneth, bao nhiêu người theo đuổi cậu, cậu hoàn toàn chẳng lay động, cứ như sắp đi tu ấy." Rồi hỏi: "Gwyneth có gì mà làm cậu rung động thế?"
Câu hỏi này có quá nhiều đáp án.
Ví dụ, mỗi lần lơ đãng, cô ấy sẽ vu vơ xoay nhẹ chiếc khuyên kim cương trên tai. Ví dụ, khi cô ấy mặc đồng phục phối cùng giày cao gót 6cm, tạo nên đường cong mượt mà nơi bắp chân. Ví dụ, phần gáy quá đỗi trắng trẻo lộ ra dưới búi tóc tinh xảo của cô ấy. Ví dụ, khi hút thuốc, cô ấy khiến con người ta khó lòng mà phớt lờ những ngón tay thon dài, mảnh mai của mình.
Nhưng chân tướng của sự thật à: "Mình nghĩ, không ai không có hảo cảm với Gwyneth."
Kỳ Hiểu gật mạnh đầu: "Chính xác."
Mạnh Ninh lại nói: "Có lẽ mình quả thực đã được lợi vì quen biết cô ấy hồi nhỏ."
Kỳ Hiểu hỏi: "Ngày xưa Gwyneth mập lắm à?"
"Ừ, lúc đó cô ấy không được khỏe, hình như đang dùng thuốc nội tiết tố."
"Cậu có cảm thấy cô ấy yêu thầm cậu bao giờ không?"
Mạnh Ninh dừng lại rất lâu rồi mới nói: "Lờ mờ."
Khuôn mặt tròn trịa của thiếu nữ trong ký ức hiện lên, khi đó, thiếu nữ non nớt luôn cười rất tươi, không giống hiện tại, dù có cười thì cũng chỉ là hơi nhếch nhẹ khóe môi, như thể keo kiệt ban phát thêm ân huệ cho trần gian.
"Oa, thế thì hồi nhỏ là cậu chói lòa rực rỡ hơn nhỉ?" Kỳ Hiểu cảm thán: "Thế thì bây giờ Gwyneth tán tỉnh cậu, là vì hiện tại đã trở thành Nữu Hỗ Lộc Gwyneth [1], hồi cung hoành tráng, muốn hoàn thành giấc mộng thời thanh xuân hở?"
[1] Nữu Hỗ Lộc: Gia tộc vinh hiển và là gia tộc xuất sinh nhiều Hoàng hậu, phi tần nhất nhà Thanh
Mạnh Ninh hỏi ngược lại: "Cậu thật sự nghĩ chút xíu tình cảm thời thanh xuân có thể khiến cô ấy nhớ mình mãi không quên suốt bao nhiêu năm trời à? Ý mình là, nhìn xem bọn mình bây giờ đi."
Một giám đốc hành chính nắm quyền khách sạn 5 sao, đi lại bằng phi cơ riêng.
Một nhân viên cứu hộ bãi biển vô danh tiểu tốt, mức lương của cô chắc còn chẳng đi mua một cái sơ mi của Ôn Trạch Niệm.
Cho dù Mạnh Ninh không kiểm soát được chính mình, cô cũng chưa bao giờ nghĩ giữa mình và Ôn Trạch Niệm sẽ có kết quả.
Cô nói cho Kỳ Hiểu: "Cô ấy đồng ý cho mình nghỉ việc rồi, thời gian cô ấy tối ưu hóa khách sạn C vẫn còn hơn 1 tháng nữa, chờ đến lúc cô ấy đi, mình có thể nghỉ việc."
Thực ra nội tâm Kỳ Hiểu cũng đồng tình với những gì Mạnh Ninh vừa nói.
Ra khỏi tháp ngà, tình cảm không còn là đóa hoa dành dành rơi trên tà xáy xếp ly nữa, không phải vì con người ta cố ý hướng đến sự tầm thường, mà là vì tiền tài danh lợi, ảnh hưởng đến lối sống, thậm chí là cách suy nghĩ của con người, hai người không chung lối ở những khía cạnh này, rất khó để bước tiếp.
Ngoại từ một nơi—— Đảo C.
Hòn đảo là thiên đường để tạo dựng nên những giấc mơ. Nơi đó, đại dương cũng trong veo, mây cũng thong dong, cây bông gòn gai vẫn có thể nở rộ tươi tốt vào mùa đông, giữa hè cũng có thể tạo nên cảnh tuyết rơi trong hội trường cho các vị khách.
Nơi đó cách xa cuộc sống hiện thực, mọi thân phận xã hội đều sẽ bị vô hiệu lực. Tại đó, bạn sẽ chỉ sở hữu hai thân phận—— Người tạo dựng giấc mơ, hoặc người trải nghiệm giấc mơ.
Kỳ Hiểu hỏi: "Cậu có bao giờ nghĩ đến việc yêu cô ấy không?"
Mạnh Ninh lập tức lắc đầu rồi cười: "Mình vẫn muốn đi xa du lịch một mình, không có ý định bước vào bất kỳ một mối quan hệ ổn định nào."
Kỳ Hiểu nghiền ngẫm: "Mình thấy, có lẽ cô ấy cũng không nghĩ nhiều đến thế đâu. Nhìn cô ấy xem, trải nghiệm tình cảm trong quá khứ không mấy suôn sẻ, áp lực công việc thì lớn, chắc cô ấy chỉ nghĩ, bản thân cũng có thể trải nghiệm niềm vui như trong mơ trong thời gian tạo dựng giấc mơ cho người khác tại đảo C thôi."
Cô nàng nhìn Mạnh Ninh từ trên xuống dưới: "Cậu hợp gu cô ấy, lại còn có tình cảm thời thanh xuân, nói thế này, mọi thứ có vẻ đều hợp lý rồi."
Mạnh Ninh ngả người, dựa vào sofa, nhìn trần nhà.
Kỳ Hiểu thăm dò nói: "Thật ra mình nghĩ thế này nhé."
Mạnh Ninh nói "Ừ", biểu thị mình đang nghe.
"Hai người có thể hình thành một mối quan hệ ổn định, thật sự rất khó, yếu tố nào cũng phải cân nhắc. Nhưng, dù sao cậu cũng sắp rời đi rồi, trước khi đi, có một mối quan hệ như vậy với thiên tài hút gái, hình như, cũng không hẳn là thiệt. Cô ấy không nghĩ nhiều, cậu cũng không nghĩ nhiều, cả hai đều thoải mái."
Mạnh Ninh giơ tay xoa mặt mình: "Mình không biết nữa."
Ông trời thật giỏi trêu ngươi.
Điều này không thể hiện ở việc taxi bình thường chạy đầy phố nhưng lại chẳng bắt được khi muốn gọi xe, mặt trời ló dạng khi tâm trạng không tốt, cơm nắm được yêu thích nhất cửa hàng tiện lợi luôn là món hết hàng sớm nhất.
Mà chỉ thể hiện ở việc, tại thời điểm bạn hạ quyết tâm rời đi, nó lại đem đến cho bạn một người khiến bạn nổi lòng tham.
---------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)