Tia Nắng Sau Mưa

Chương 5



Tim tôi như bị bóp nghẹt.

Ba năm qua…

Viên Viên tuy không cùng m/á/u mủ, nhưng tôi đã nuôi con bé suốt ba năm.

Từ khi mới biết bập bẹ nói chuyện, con bé đã gọi tôi là mẹ bằng giọng non nớt.

Công chúa nhỏ mà tôi nâng niu trong lòng bàn tay, lại bị chính cha ruột của mình đá văng đi mấy mét.

Tôi cắn mạnh vào vai Giang Hồng Thăng, phía trên là tiếng rên đau đớn của hắn.

Tay hắn hơi lỏng ra, tôi lập tức đẩy hắn ra, lảo đảo lao về phía Viên Viên.

“Viên Viên!”

Tôi ôm con bé vào lòng, phát hiện hai tay mình đang run lên dữ dội.

Con bé bị dọa sợ, rúc vào ngực tôi mà khóc nấc lên.

Tôi biết mình ôm con bé thì không thể chạy thoát, liền hít sâu một hơi, quay đầu nhìn hắn.

“Giang Hồng Thăng! Viên Viên là con gái của anh!”

Sao hắn có thể nhẫn tâm ra tay như vậy?!

Hắn xoa vai vừa bị tôi cắn, nở nụ cười lạnh lùng:

“Ai biết là con với ai?”

“Cô ấy chỉ từng quen một người là anh!”

Tôi ôm chặt Viên Viên, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào hắn.

“Nếu anh không tin thì đi xét nghiệm ADN.

Anh không muốn nhận con cũng được, tôi nuôi.

Nhưng anh không được phép sỉ nhục Man Man!”

Nói ra những lời này, một nửa là vì tức giận thay cho Man Man, một nửa còn lại .

Là để câu giờ.

Tôi đang cố kéo dài thời gian, chờ Cầm Dực đến.

Tôi biết, ôm theo Viên Viên thì tôi tuyệt đối không chạy được.

Giang Hồng Thăng cười khẩy.

Hắn đứng bên giường, rõ ràng cũng hiểu tôi không thể mang con trốn thoát, thậm chí còn rút ra một điếu thuốc châm lửa.

Hắn cười, nói:

“Cho dù là con ruột thì sao?”

“Hôm đó ở bệnh viện cô cũng thấy rồi, vợ tôi đang mang thai. Là con trai.”

“Tôi chẳng thiếu người nối dõi.”

“Con gái của một con đàn bà hoang, cũng muốn bước chân vào nhà họ Giang?”

Tôi giận đến mức cả người khẽ run rẩy.

Lộ Man Man, cậu thật ngốc.

Đây chính là người đàn ông mà cậu cam tâm tình nguyện sinh con, thậm chí hi sinh cả mạng sống vì hắn sao?

Tôi hít sâu một hơi, còn đang định nói gì đó để tiếp tục kéo dài thời gian .

Thì hắn đột nhiên dập tắt điếu thuốc, bước nhanh đến, đẩy phắt Viên Viên ra khỏi lòng tôi, kéo mạnh tôi về phía giường.

Hắn đã uống rượu, sức lực kinh người.

Phía sau lưng, là tiếng khóc nức nở hoảng loạn của Viên Viên vang vọng khắp phòng.

Chiếc áo vừa nãy đã bị xé rách một nửa, lần này hoàn toàn bị giật bung.

Tôi run rẩy, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Bỗng nhiên .

Dường như có ai đó xuất hiện ở cửa.

Tôi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua dưới cánh tay Giang Hồng Thăng, vừa vặn nhìn thấy người vừa đến.

Là Cầm Dực!

Anh lao vào như một cơn gió, giật phắt Giang Hồng Thăng khỏi người tôi.

Tên đàn ông mà tôi dùng hết sức cũng không vùng ra được, lại bị Cầm Dực đè mạnh xuống đất đánh không kịp trở tay.

Giang Hồng Thăng không thể phản kháng nổi một chút nào.

Còn tôi, chỉ ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt .

Thậm chí quên cả phản ứng.

10

Nếu không có cảnh sát đến kịp, e rằng Cầm Dực đã đánh Giang Hồng Thăng đến thừa sống thiếu c/h/ế/t ngay tại chỗ.

Trước khi đến, Cầm Dực đã báo cảnh sát.

Cuối cùng, chúng tôi bị đưa về đồn để lấy lời khai.

Làm xong biên bản, Cầm Dực đưa tôi và Viên Viên về nhà.

Con bé khóc đến mệt lả, cuộn trong lòng tôi ngủ rất sâu.

Cầm Dực ở lại nhà tôi đêm đó.

Anh ngủ ngoài phòng khách.

Đêm khuya, tôi dậy đi vệ sinh, dù tiếng bước chân rất khẽ, nhưng anh vẫn lập tức ngồi bật dậy.

Tôi biết, anh lo cho tôi.

Tôi cũng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, không muốn anh phải lo lắng.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay, nghĩ đến ánh mắt u ám độc ác của Giang Hồng Thăng, tôi lại không kìm được toàn thân run rẩy.

Chỉ cần nghĩ tới thôi, tôi đã buồn nôn.

Cả đêm, tôi đã nhiều lần ôm bồn cầu mà nôn khan.

Mỗi lần như vậy, Cầm Dực đều đứng sau lưng tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.



Tôi mang trong lòng một tia hy vọng, rằng Giang Hồng Thăng sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng.

Nhưng rồi

Một tuần sau.

Khi tôi đến trường đón Viên Viên tan học, lại trông thấy hắn ở cổng trường.

Một chiếc Maybach đỗ bên vệ đường.

Giang Hồng Thăng dựa vào cửa xe, kẹp điếu thuốc trong tay, cười nhìn tôi.

Hắn mặc vest đắt tiền, chỉnh chu, sang trọng.

Hắn đứng đó như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười đầy mỉa mai.

Trên đầu là ánh nắng chói chang, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy âm u kia, tôi vẫn không khỏi rùng mình.

Hắn hoàn toàn bình yên vô sự.

Không có đủ bằng chứng chứng minh hắn có ý đồ cưỡng bức, xét về thương tích thì ngược lại, hắn bị thương nặng hơn.

Thêm vào đó, hắn có thân phận, có quan hệ…

Nên sau một đêm như ác mộng của tôi, hắn vẫn đứng đó như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí

Ngay lúc này.

Hắn bước về phía tôi.

Giữa đám phụ huynh đang chờ đón con, hắn kẹp điếu thuốc, nhìn tôi cười, khẽ nói:

“Lâm Giản.”

“Thời gian còn dài, từ từ chơi.”

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn cánh cổng trường mẫu giáo, nở nụ cười đầy ẩn ý:

“Viên Viên sắp tan học rồi nhỉ?”

Tôi không hiểu rõ ý hắn là gì.

Nhưng sau khi nói xong câu đó, hắn quay người lên xe, không thèm ngoảnh lại.

Tôi đứng ngẩn người tại chỗ, không biết hắn xuất hiện lần này rốt cuộc là để làm gì.

Đúng lúc ấy, có người vỗ nhẹ lên vai tôi.

Tôi giật mình quay đầu lại theo phản xạ

Là Cầm Dực.

Dù công việc bận rộn, nhưng vì lo cho tôi, nên mấy ngày nay .

Cứ đến giờ đón Viên Viên là anh đều tới, đưa hai mẹ con tôi về an toàn.

Tôi nghĩ, anh xứng đáng là “người yêu cũ tốt nhất” rồi.

“Sao thế?”

Cầm Dực khẽ hỏi.

Rõ ràng, anh chưa thấy Giang Hồng Thăng ban nãy.

“Không có gì.”

Tôi khẽ lắc đầu.

Vừa hay, lúc này trường đã tan học.

Nhưng khi đến đón Viên Viên, tôi lại bất ngờ phát hiện .

Giáo viên mới của lớp con bé là một gương mặt quen thuộc.

Trương Thi Yên.

Thanh mai trúc mã của Cầm Dực.

Cô ta thích Cầm Dực, chuyện này ai cũng biết.

Khi tôi và Cầm Dực còn yêu nhau, cô ta đã nhiều lần giở trò sau lưng.

“Cầm Dực?”

Cô ta nhíu mày.

“Sao anh lại ở đây?”

Lời hỏi thì hướng về phía Cầm Dực, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào tôi.

Tôi thở dài trong lòng.

Dạo gần đây, sao cứ hết chuyện này lại tới chuyện khác…

Giáo viên mới của Viên Viên lại là cô ta.

Tôi chưa để Cầm Dực lên tiếng, đã thấp giọng nói trước:

“Tôi đến đón con gái. Gặp anh ấy ngoài cổng, tiện nói vài câu.”

Trương Thi Yên nhìn tôi chằm chằm:

“Con gái cô tên gì?”

“Lâm Viên.”

Cô ta gật đầu, cười tươi rói gọi Viên Viên ra, đưa con bé đến chỗ tôi.

“Lâm Giản.”

Cô ta nhìn tôi, lại nhìn sang Viên Viên, giọng điệu đầy hàm ý.

“Cô với Cầm Dực mới chia tay ba năm, con gái đã ba tuổi rồi à?”

Tôi không muốn đôi co, chỉ “Ừ” một tiếng cho qua chuyện.

Đang định dắt Viên Viên rời đi, phía sau lại vang lên giọng cô ta .

Không to, không nhỏ, vừa đủ để Cầm Dực nghe rõ.

“Vừa rồi, ông chú đi Maybach kia… là cha của đứa bé nhỉ?”

“Lâm Giản, ba năm trước cô còn đang yêu Cầm Dực, đã ngoại tình rồi sao?”