Tịch Dạ Vân Sơ

Chương 2: Họa từ khúc đàn



Ba ngày , triều đình mở tiệc đón sứ đoàn nước Dạ Minh.

Tiệc thiết ở Thừa Hoa điện — nơi vốn dành cho các sứ thần trong những dịp lễ quan trọng. Vàng son lộng lẫy, rượu rót tràn như suối, vũ khúc dập dìu. ánh mắt của những mặt, chẳng ai thật sự dừng ở sân múa.

Bởi tất cả đều — trong yến tiệc , lớp nhạc ca và lễ nghi, là gươm d.a.o bọc lụa.

Ta ở vị trí hàng đầu trong nhóm nữ quyến. Vân gia là dòng dõi thế tộc lâu đời, phụ là Tả tướng, nên dù công chúa phi tần, vẫn mời bên cạnh Công chúa Chiêu Hoa và Hoàng hậu.

Hoàng hậu mỉm với :

“Nghe Vân tiểu thư cầm nghệ xuất chúng. Hôm nay nếu tiệc đủ rực rỡ, chẳng tiểu thư thể góp một khúc?”

Ta tiện từ chối, chỉ cúi đầu mệnh.

Ngồi xuống bên cây đàn ngọc, vuốt nhẹ dây đàn một , cảm nhận ấm từ gỗ truyền tay. Mười đầu ngón tay khẽ chạm dây, như dạo một ký ức tuổi thơ.

Ta lựa một khúc thanh thoát — “Phượng cầu hoàng”.

Âm thanh vang, tiếng thì thầm liền dấy lên. Có : “Khúc là khúc tương phùng.”

Có khác bật : “Là ẩn ý chăng?”

Ta để tâm. Tay vẫn lướt như nước chảy mây trôi.

Tiếng đàn ngân lên giữa đại điện, tựa sương mỏng rơi lá trúc, réo rắt, uyển chuyển.

Ánh mắt đều dừng — vì , mà vì tiếng đàn vô tình mang đến chút bình yên giữa một bữa tiệc đầy toan tính.

ngay khi khúc nhạc kết thúc, một tiếng nhẹ vang lên. Không lớn. rõ.

“Âm thanh mỹ lệ, nhưng... vô hồn.”

Cả điện lặng một khắc. Rồi ánh mắt đồng loạt hướng về nơi phát tiếng .

Là vị khách bên trái trung tâm — duy nhất mặc quan bào lam thẫm, thêu phù hiệu hoàng tộc Dạ Minh.

Người đó thẳng lưng, ánh mắt né tránh, chính là... Bất Dạ.

Ta . Hắn cũng .

Không chút lễ nghi. Không ý xin .

Chỉ là một lời nhận xét lạnh nhạt, chút nể nang.

Ta khẽ mỉm .

Ta .

Không, đúng hơn là... nhớ rõ từng tán sen — hỏi về nhân quả, nhạt với thế gian.

Hôm nay, vẫn . Vẫn là quan tâm đến thiện cảm khác. Vẫn là một giọng điệu lạnh hơn cả tuyết đầu đông.

Ta đáp lời.

Chỉ đổi thế tay, chỉnh dây đàn, gảy một khúc khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không “Phượng cầu hoàng”.

Không bất kỳ bản tấu nào phép diễn trong điện triều.

Mà là một khúc cấm từ lâu — “Thương Lâm Táng Nguyệt”.

Tiếng đàn khởi đầu như suối cạn đá mòn, từng giọt, từng giọt vỡ vụn.

Rồi bất chợt biến thành tiếng trống trận vùi xác.

Tựa như m.á.u hòa nước mưa, nhuộm đỏ cánh đồng, tiếng ngựa hí, tiếng binh đao va chạm — tất cả tái hiện trong từng cung bậc.

Mỗi dây gảy lên, là một đoạn trong trí nhớ về chiến trường phía Bắc. Là khi suýt c.h.ế.t nơi sa trường. Là khi từng tận tay chôn mười ba cận vệ trong tuyết trắng.

Tiếng đàn chấn động lòng .

Cả đại điện như lặng .

Một vài vị đại thần sắc mặt biến đổi.

Khúc gợi chiến bại xưa của Đại An. Từng cấm tấu vì dễ khiến dân tình hoang mang.

hôm nay — tấu nó.

Giữa triều. Trước khách.

Đoạn cuối khúc nhạc, dừng tay, ngẩng đầu, thẳng .

“Vô hồn ... tùy lòng cảm.”

Không gian lặng đến mức tiếng rượu rơi.

Bất Dạ lâu.

Đôi mắt như hồ nước mùa đông — bình lặng nhưng ẩn sâu đá tảng.

Hắn gì. Chỉ cầm chén rượu, nâng lên uống cạn.

Rồi mỉm — , còn là nhạt.

Là một nụ thật sự.

Chân thành.

Rất chậm, :

“Tài. nguy.”

Về , từng hỏi : “Sao hôm nàng dám tấu khúc cấm?”

Ta đáp: “Vì vô hồn. Ta phục.”

Hắn khẽ : “Thật ... lúc chỉ thử xem, nàng dám phản kháng .”

“Nếu ?”

“Vậy sẽ xem thường nàng cả đời.”