Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 14: Bồ Tát ơi, anh rơi xuống địa ngục rồi



Hứa Dã không nhớ mình đã bị giam bao lâu rồi.

Xung quanh là bóng tối đen kịt, giơ tay ra cũng không thấy được gì, hoàn toàn không phân biệt được ngày hay đêm.

Liên lạc duy nhất với thế giới bên ngoài là lỗ thông gió sau lưng, không có ánh sáng, thỉnh thoảng tiếng gió lùa. Ban đầu anh còn kêu gào, nhưng về sau để tiết kiệm sức lực, anh chẳng kêu nữa.

Nơi này chắc hẳn là vùng hoang vắng ít người qua lại, thậm chí đến cả tiếng chim hót cũng không có, phần lớn thời gian đều chìm trong sự im lặng chết chóc.

Mùi thối rữa ngày càng nồng nặc hơn, tỏa ra từ vết thương sâu đến mức nhìn thấy cả xương trên đầu anh. Lũ ruồi không ngừng bay vo ve xung quanh.

Anh không biết đối phương có định để anh chết đói hay không, nhưng trước khi điều đó xảy ra, có lẽ anh sẽ chết vì nhiễm trùng vết thương.

Có trách thì cũng chỉ trách bản thân đã quá bất cẩn, liều lĩnh nên mới rơi vào tình cảnh này.

Dây trói ngày càng lỏng ra, anh đã thoát được rồi, nhưng nơi này không có chỗ nào có thể dùng lực, anh chỉ có thể cuộn tròn như một đứa trẻ sơ sinh.

Anh đếm số, đến được năm lần mười nghìn thì lấy một ít thức ăn từ túi áo ra: một ít bột sữa mạch nha, một nắm bỏng ngô, ba miếng bánh tổ...

Đó là đồ Hàng Du Ninh đưa cho anh, anh nhặt lại bỏ vào túi, không ngờ đến lúc này lại có ích.

Cô là Bồ Tát nhỏ của anh, bao nhiêu năm qua, cô luôn phù hộ cho anh.

Anh nghĩ, anh không thể chết, vất vả lắm anh mới tìm thấy cô.

Nhờ vào suy nghĩ ấy, anh lại kiên trì qua thêm một ngày đêm.

Đúng lúc đó, trên đỉnh đầu anh có tiếng ồn ào.

...

Trong bãi đổ rác, Lục Bồi Anh ngồi bệt dưới đất, mắt đờ đẫn lẩm bẩm: "Tôi đi đón con gái tan làm... Tôi đi đón..."

"Đón nữa cái gì!" Cuối cùng con trai bà ấy cũng sụp đổ, vừa khóc vừa hét lên: "Mẹ vứt chiếc đồng hồ của bố ở đâu rồi! Mẹ nói đi!"

Đám đông hóng hớt từ từ tụ tập lại, nghe rõ đầu đuôi câu chuyện.

Từ khi con gái qua đời, Lục Bồi Anh trở nên điên loạn. Hôm đó, không biết thế nào, bà ấy đã mang chiếc đồng hồ mà chồng bà ấy để lại ra ngoài.

Sau đó không biết đã đánh rơi ở đâu.

Đó là chiếc đồng hồ mua năm 1981 ở Thượng Hải, tốn những hai nghìn tệ.

Con trai bà ấy - Tiểu Bắc, thật sự không biết phải làm gì, đành kéo mẹ đi khắp phố tìm kiếm, cuối cùng tìm tới bãi rác.

Vốn dĩ nơi này không phải bãi rác, phía Đông là bến phà Kê Minh, phía Tây là một nhà máy dược phẩm, giữa hai khu là một con đường nhỏ đầy lọ thuốc bỏ đi và rác sinh hoạt. Sau này nhà máy dược phẩm đóng cửa, nơi đây trở thành bãi rác cho dân cư quanh vùng.

Trên tường bên ngoài có những dòng chữ sơn đỏ như "Đổ rác chết cả nhà!!" và "Cấm tiểu tiện, đại tiện", nhưng cũng chẳng ai tuân theo.

Lục Bồi Anh bị Tiểu Bắc kéo tới chỗ này, bị tiếng la hét làm cho hoảng sợ. Bà ấy đi sâu vào lối đi, dùng tay bới đống rác bốc mùi hôi thối, lẩm bẩm: "Chính là chỗ này, chắc là chỗ này..."

Mọi người xung quanh cũng tìm giúp: "Sao lại đánh rơi ở chỗ này chứ?"

"Đồng hồ nhãn hiệu ở Thượng Hải đâu có rẻ..."

Bãi rác vốn ít người qua lại, lúc này lại rất náo nhiệt - không chỉ vì lòng tốt, mà còn vì chiếc đồng hồ trị giá không ít tiền, ai nhặt được sẽ là của người đó.

...

Hứa Dã đã dồn hết sức lực, hướng lên trên mà hét: "Cứu tôi với! Ở đây có người!"

Trong lòng anh biết rõ, chẳng ai có thể đoán được anh bị giam ở đây - quá ly kỳ và cũng quá hẻo lánh.

Nhân lúc phía trên có người, kêu cứu sẽ là hy vọng sống sót duy nhất của anh!

Dù có liều mạng anh cũng phải nắm lấy cơ hội này.

Nhưng đất quá xốp, hoặc có thể đống rác quá dày.

Rõ ràng anh cảm nhận được phía trên có rung động, có thể nghe được tiếng mọi người nói chuyện, nhưng dù anh có hét đến rách họng chảy máu cũng chẳng có ai nghe thấy.

...

Trời dần tối, Lục Bồi Anh khóc lóc theo con trai về.

Vẫn có người vừa chửi thề vừa tiếp tục tìm kiếm.

Mây đen kéo đến, mưa bắt đầu rơi, làm đống rác trở nên nhớp nháp, mùi hôi thối càng làm người ta khó chịu hơn.

"Thôi bỏ đi, trời tối rồi, mai tìm tiếp!"

"Đem cái thùng lớn tới, nếu không tìm được, dọn đống bìa giấy cũng bán được ít tiền."

Trời đã tối đen, nhóm người cuối cùng cũng đi về.

Bãi rác hỗn độn hơn khôi phục sự tĩnh lặng chết chóc.

Chỉ còn bóng dáng một cô gái vẫn cúi người bới tìm trong đống rác.

Đó là Hàng Du Ninh.

Cô vừa rời khỏi bệnh viện, khuôn mặt tái nhợt, nhưng cô đã đeo khẩu trang và găng tay, tập trung hết sức vào việc tìm kiếm đống rác.

Từ phía chân trời xa xôi, tiếng sấm rền vang, cơn mưa rào mùa hè càng lúc càng nặng hạt, mái tóc cô đã ướt sũng.

"Con bé kia! Trời sấm sét thế này, cẩn thận bị đánh trúng đấy!"

Một bà lão gọi cô, Hàng Du Ninh quay đầu lại nhìn, lắc đầu rồi tiếp tục công việc, trông như thể cô quyết tâm dọn sạch cả bãi rác này.

Người qua đường lắc đầu: "Chẳng biết cái đồng hồ đó đáng bao nhiêu mà chẳng cả thèm tính mạng."

Bảy giờ, tám giờ, chín giờ...

Đống rác phía trong cùng đã được cô dọn ra một khoảng trống rộng ba thước, xung quanh tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi.

Trời tối đen giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón, Hàng Du Ninh vô tình ngã nhào vào đống rác, chân cô bị một mảnh kính sắc nhọn cứa rách, bị thương ở nơi như thế này cực kỳ nguy hiểm.

Cô ngỡ ngàng ngồi đó, ngước nhìn đường chân trời, màu đỏ tím, có những tia chớp sáng lóa uốn lượn bò qua.

Ngay sau đó, tiếng sấm vang dội khắp không gian.

"Con bé kia, còn ai ở đây nữa đâu!"

Ở lối ra, bà lão vẫy tay với cô: "Đừng liều mạng nữa, mau ra đây, trú mưa đi!"

Toàn thân Hàng Du Ninh đã ướt sũng, răng va vào nhau vì lạnh, nhưng núi rác thì vô tận, nhưng vô tận hơn thế là cảm giác tuyệt vọng.

Hàng Du Ninh vừa bước ra, vừa ho sặc sụa.

Bên ngoài có một căn lều che rác đơn giản, treo một chiếc đèn dầu lờ mờ.

Bà lão lấy một chiếc ghế xếp nhỏ ra bảo Hàng Du Ninh ngồi xuống, lẩm bẩm: "Ngày nào bà cũng nhặt chai lọ ở đây, làm gì có chiếc đồng hồ nào, họ chỉ bịa đặt thôi..."

Hàng Du Ninh cúi đầu, không đáp lại. Trong lều chất đầy chai lọ và bìa giấy, không hề bẩn, mọi thứ được phân loại gọn gàng.

Thấy Hàng Du Ninh im lặng, bà lão cũng ngượng ngùng không lẩm bẩm nữa, cả hai ngồi đối diện nhau, không khí chìm trong im lặng.

Chỉ có tiếng nước từ người Hàng Du Ninh nhỏ xuống đất, tí tách, tí tách.

Bà lão hắng giọng nói: "Mưa nhỏ rồi, về nhà đi, để bà tìm cái ô cho cháu."

"Cháu cảm ơn bà ạ." Hàng Du Ninh đáp.

Bà lão run rẩy, lục lọi trong đống rác, lấy ra một chiếc dù đen đã gãy hai nan, đưa cho Hàng Du Ninh rồi nói: "Tranh thủ khi mưa nhỏ đi nhanh đi, lát nữa lại mưa to đấy."

Bà ta lại nói thêm: "Cháu cứ dùng đi, không dùng nữa thì lúc nào rảnh trả lại cho bà."

Hàng Du Ninh khẽ nói lời cảm ơn, cầm lấy chiếc ô rồi bước vào màn mưa.

---

Tiếng người và tiếng bước chân dần dần biến mất, cuối cùng Hứa Dã cũng ngừng kêu cứu.

Anh không biết lúc Hàng Du Ninh đến gần anh nhất, hai người chỉ cách nhau chưa đầy nửa mét.

Anh chỉ cảm nhận được sự tuyệt vọng bao trùm khắp nơi. Không có hy vọng đương nhiên rất đau khổ, nhưng hy vọng xuất hiện thoáng qua rồi dần dần biến mất còn khiến người ta suy sụp hơn nhiều.

Hứa Dã dần dần mất hết sức lực, lũ ruồi xúm quanh đủ để nuốt chửng anh. Anh còn nghe thấy tiếng quạ kêu, biết rằng đó là do chứng mê sảng khi các cơ quan trong cơ thể bắt đầu suy kiệt.

Anh không thể chết...

Anh không biết liệu sẽ có ai đến cứu mình không, liệu họ có nghĩ rằng anh đã chết rồi không.

Nhưng dù có chết, anh cũng phải gắng gượng đến giây phút cuối cùng.

...

"Vua thứ nhất hỏi ta ngậm bạc, ta ngậm thỏi son thấy rõ ràng, vua thứ hai hỏi ta cầm cái gì, ta cầm dĩnh vàng thắp hương bái Quan Âm..."

Bà lão vừa sắp xếp giấy vụn, vừa khẽ hát, giọng kéo ra thật dài, vừa như hát vừa như khóc.

Hát từ vua thứ nhất đến vua thứ mười, khi mười vị Diêm Vương đều được nhắc đến, cuối cùng bà ta thở dài một hơi.

Bà ta mở hộp giấy cuối cùng ra, bên trong là một con dao gãy.

Đó từng là con dao cắt bao bì trong nhà máy, khi nhà máy đóng cửa, bà ta nhặt nó về nhà. Cán dao quấn một lớp vải, lưỡi dao được bà ta mài sáng loáng.

Ngón tay thô ráp của bà ta ấn nhẹ lên lưỡi dao, rất sắc, vệt máu tươi xuất hiện ngay lập tức.

Bà lão li3m ngón tay, dùng cái cào gạt đống rác dày trên mặt đất sang một bên, lộ ra một cái nắp sắt, trên đó có một cái móc sắt.

Bà ta thành thạo móc một sợi xích vào móc sắt.

Bánh răng bắt đầu quay, nắp dần dần được kéo lên, lộ ra một cái hố đen ngòm.

"Thắng thì ăn cá ăn thịt, thua thì lột da ăn thịt, Bồ Tát ơi..."

Bà ta lẩm bẩm, chuẩn bị bước vào, nhưng không hiểu sao lại chần chừ.

Bà ta nheo đôi mắt mờ đục nhìn quanh. Rõ ràng không có ai, nhưng bà ta lại cảm thấy lạnh sống lưng, như thể có thứ gì đó đang ở trong bóng tối theo dõi bà ta.

"Chờ một lát, chờ một lát."

Bà ta lẩm bẩm, cầm đèn dầu soi xung quanh. Đêm tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe rõ cả tiếng thở. Phía trước không có ai, phía sau cũng không có...

"Bà ơi, bà đang tìm cháu sao?"

Bóng bà lão cứng đờ tại chỗ, từ từ ngẩng đầu lên.

Trên mép mái lều, một cái đầu trắng bệch rủ xuống lủng lẳng, đôi mắt cô gái vô hồn, như một hồn ma đến đòi mạng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com