Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 43: Tiểu Dã, tôi đợi cậu lâu lắm rồi



Trương Thục Phân lấy một xấp tiền dày cộm ra, cẩn thận may vào bên trong qu@n lót của mình.

"Con yên tâm, dù phải đập nồi bán sắt, mẹ cũng sẽ chữa lành mặt cho con!" Bà ấy nói với Hàng Du Ninh.

"Không cần phải đập nồi bán sắt đâu ạ." Hàng Du Ninh vừa gấp quần áo vừa bình tĩnh đáp: "Anh con đang ở Bắc Kinh mà."

"Con nói linh tinh gì thế!" Trương Thục Phân nói: "Anh con làm gì có tiền!"

Hàng Du Ninh đeo khẩu trang lên, không nói thêm gì nữa.

Trong lòng Trương Thục Phân bắt đầu hoang mang, bà ấy cứ cảm thấy từ khi Hàng Du Ninh bị thương ở mặt, cô như biến thành một người khác. Nhưng cụ thể khác ở chỗ nào thì bà ấy cũng không diễn tả được.

Chẳng hạn như vừa rồi, khi bà ấy bảo Hàng Du Ninh may tiền vào qu@n lót, cô đã từ chối.

Đó không phải kiểu từ chối ấp úng như trước đây, mà là một sự từ chối thẳng thắn, bình tĩnh mà không thể phản bác.

"Bị chiều hư rồi..." Trương Thục Phân lẩm bẩm, lại la lên: "Khóa cửa cẩn thận đấy!"

"Con khóa cẩn thận rồi ạ."

Từ lúc khai trương tới nay, đây là lần đầu tiên cửa hàng tạp hóa Thục Phân đóng cửa.

Tại ga Hàng Châu, đoàn tàu hỏa xanh lục chạy rầm rập tới, vô cùng tuyệt diệu.

Vé tàu do Hứa Dã mua, loại giường nằm, tổng cộng năm vé, anh, cảnh sát Dư và Tống Chi Giang cũng ở giường nằm gần đó.

Trương Thục Phân nói: "Thế này thì ngại quá, để tôi trả tiền vé cho cậu!"

Hứa Dã đáp: "Không đáng bao nhiêu đâu ạ."

Trương Thục Phân ngồi xuống cắn hạt dưa, Hứa Dã chất túi đồ của họ lên kệ. Đồ đạc rất nhiều mà được bọc lại với hình thù kỳ quái, mọi người xung quanh lườm anh, anh bèn nhìn thẳng lại với gương mặt không cảm xúc khiến họ phải ngượng ngùng không dám lên tiếng nữa.

Trong đống hành lý ấy có áo bông, vỏ chăn và cả bát đ ĩa dành cho Hàng Kiến Thiết.

Hàng Du Ninh liếc qua, thấy Tống Chi Giang ân cần lấy nước nóng cho cảnh sát Dư.

Hàng Du Ninh nhíu mày, cô đi tới nhỏ giọng nói: "Anh Tiểu Dã, để em làm cho, anh quay lại dọn dẹp đi!"

"Em không nhét nổi đâu."

Cuối cùng, giữa những ánh mắt khó chịu của mọi người, Hứa Dã cũng xếp hết đống hành lý vào trong như chơi trò xếp hình, mồ hôi ướt đẫm trán.

Hàng Du Ninh đưa khăn tay cho anh, tay anh đầy bụi bẩn, ra hiệu bảo cô lau giúp. Cô bèn nâng tay lên lau mồ hôi cho anh.

Cảnh sát Dư hài lòng mỉm cười, quay sang nói với Tống Chi Giang: "Tốt quá!"

Tống Chi Giang gật đầu theo.

Hàng Du Ninh cảm thấy là lạ.

Từ nhỏ đến lớn Hứa Dã vẫn luôn rất tốt với Hàng Du Ninh, nhưng sự tốt bụng này chắc chắn khác với cách mà Hàng Nhã Phỉ đối xử với cô. Hàng Nhã Phỉ thường bóp má, thậm chí bóp m ông cô, trong khi Hứa Dã chỉ xoa đầu cô thôi.

Tuy nhiên, gần đây cô cảm thấy có một ranh giới nào đó đang dần biến mất một cách vi diệu. Cô không thể giải thích rõ đó là gì, nhưng cô biết mình không thích cảm giác này lắm.

Đoàn tàu rung lắc, chậm rãi lăn bánh. Phải mất hai ngày hai đêm, tàu mới đến Bắc Kinh.

Không biết Trương Thục Phân đã đi đâu tám chuyện với người khác rồi. Hàng Du Ninh ngồi trước cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh biến đổi nhanh chóng ngoài kia: ruộng bậc thang, đồi chè, một con sông lớn… tất cả như lướt qua trong chớp mắt.

Cảnh sát Dư ngồi xuống đối diện Hàng Du Ninh, hỏi: "Ninh Ninh, cháu có kế hoạch gì cho tương lai chưa?"

Ông ấy vốn quen với vị trí lãnh đạo, nên ngay cả khi hỏi chuyện đời thường, giọng ông ấy vẫn giống như đang chỉ dạy, làm Hàng Du Ninh hơi căng thẳng.

Cô muốn nói rằng mình muốn thi đại học, nhưng kỳ thi năm nay đã trôi qua mà không làm gì được.

Tạm thời cô không nghĩ ra được kế hoạch nào khác, cô đành thành thật nói: "Cháu định về quê ạ."

Cảnh sát Dư hơi ngạc nhiên: "Về Đông Bắc? Về đó làm gì?"

Đúng vậy, về đó làm gì đây?

Hàng Du Ninh im lặng một lúc. Khi Hứa Dã mang nước nóng trở về, anh vô tình nghe thấy cô nhẹ giọng nói: "Cháu chỉ cảm thấy đã đến lúc phải về."

Cảnh sát Dư gật gù như có điều suy nghĩ, nói: "Ở độ tuổi của cháu, lẽ ra nên học hỏi nhiều hơn, không ngừng tiến bộ."

Ông ấy lại nói tiếp: "Thật ra, tôi đã cân nhắc cho cháu ở lại Sở cảnh sát, tham gia vào công việc điều tra tội phạm, nhưng cháu sẽ phải đối mặt với vô số công việc vặt vãnh, lặp đi lặp lại."

Ông ấy nhìn Hứa Dã, nói: "Cậu ấy biết rõ điều này."

Hứa Dã thuận tay đặt nước nóng xuống, đứng ở bên cạnh.

Cảnh sát Dư nói: "Chuyện này chưa chắc đã tốt cho cháu. Nếu cháu không có ý định gì đặc biệt, tôi có thể dẫn cháu đến gặp một vị giáo sư chuyên nghiên cứu tội phạm học, ông ấy đang ở Bắc Kinh."

Hứa Dã khẽ nói: "Cũng là thầy của anh."

Cảnh sát Dư nói tiếp: "Nếu cháu có thể làm việc và học hỏi với nhóm nghiên cứu của ông ấy một thời gian, dù sau này cháu muốn tiếp tục học lên hay quay lại làm việc ở Cục cảnh sát, đều sẽ rất tốt cho cháu."

Hàng Du Ninh đã giúp cảnh sát bắt được tội phạm quan trọng, đương nhiên cô sẽ được thưởng ở một mức độ nhất định.

Nhưng ngay cả Hứa Dã cũng không ngờ cảnh sát Dư không chỉ đơn giản đề xuất trao thưởng, mà ông ấy thực sự đã để tâm, suy nghĩ kỹ càng cho cô.

Đối với một người có năng khiếu bẩm sinh nhưng không giỏi thi cử và kiến thức văn hóa cũng không xuất sắc như Hàng Du Ninh, rõ ràng đây là con đường tốt nhất.

Nhưng Hàng Du Ninh không vui mừng cho lắm, cô chỉ cúi đầu, lo lắng không yên nói: "Cháu cảm ơn chú ạ."

Cảnh sát Dư mỉm cười hiền hòa, trở về giường của mình chuẩn bị ngủ.

Hứa Dã ngồi đối diện cô, hỏi: "Em có đói không?"

Hàng Du Ninh lắc đầu.

Hứa Dã nói: "Vậy em... sợ xa nhà à?"

Hàng Du Ninh lại lắc đầu, Tống Chi Giang đi qua, cười đùa nói: "Sợ xa cậu chứ gì!"

Hứa Dã đá anh ấy một phát nhưng không đá trúng.

Đột nhiên Hàng Du Ninh nghĩ đến vấn đề này, cô nghiêm túc hỏi: "Anh ơi, nếu em đi thành phố khác, có phải chúng ta lại xa nhau không?"

Dưới ánh đèn ấm áp trên tàu đôi mắt của cô trông như một viên hổ phách sáng trong hiền hòa.

Mặt Hứa Dã bỗng đỏ bừng lên, anh khẽ nói: "Em... em không muốn xa anh, đúng không?"

"Đúng vậy."

Hàng Du Ninh không xấu hổ chút nào, cô gật đầu rất dứt khoát.

Trong toa tàu quá ồn ào, không ai chú ý đến hai người họ, nhưng Hứa Dã cảm thấy trong lòng có sóng trào dâng, vui sướng đến mức hơi chóng mặt.

Anh muốn nhảy xuống, muốn chạy vòng quanh, muốn cười như một tên ngốc.

Nhưng thực tế, anh chỉ ngồi đó, mặt không có cảm xúc gì.

"Anh sẽ đến thăm em." Anh nói: "Sau này... dù sao cũng sẽ có chính sách."

Hàng Du Ninh hơi bối rối, chính sách gì, nhưng cô chưa kịp hỏi Hứa Dã đã lấy một cuốn "Văn nghệ tiếng nói quần chúng" trong túi ra, suýt nữa cầm ngược.

Hàng Du Ninh không nói thêm gì nữa.

Trong toa tàu ồn ào, họ cứ ngồi đối diện nhau như vậy, anh đọc sách, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ, những dãy núi màu xanh thẫm lướt qua.

Hàng Du Ninh đang nghĩ về đồng bọn của Nhện Đen.

Gã béo lùn, nói chuyện khúm núm, bị Nhện Đen quát một tiếng mà suýt tè ra quần.

Có lẽ gã chỉ là một "đàn em" của Nhện Đen, bị ép buộc phải giúp đỡ Nhện Đen, vì thế gã không đủ để phía cảnh sát để ý.

Nhưng mà, một người như thế.

Trong tình trạng bị Nhện Đen đánh đập tàn nhẫn và cảnh sát truy lùng khắp núi, gã vẫn có thể trốn thoát.

Hơn nữa, khi đang ở trên núi hoang, gã trốn sau bức tượng Phật, toàn bộ đều do Nhện Đen đối phó với cô.

Và khi Nhện Đen định ra tay đánh cô, chỉ vì một động tĩnh nhỏ của gã mà Nhện Đen đã ngừng tay vào phút cuối.

Nếu gã thật sự chỉ là một đồng phạm bị ép buộc, nhu nhược vô dụng thì sao, là vậy ư?

Tại sao gã lại cứu cô?

Hàng Du Ninh nghĩ, cô biết người đó, cũng không tin rằng một người ở cùng với kẻ giết người hàng loạt lại có thứ gọi là lòng thương hại.

Chắc chắn trên người cô có thứ mà gã muốn.

Thứ đó là gì?

Hàng Du Ninh nhẹ nhàng áp má vào cửa sổ, trực giác mạch bảo cô rằng cô nhất định phải tìm ra người này.

Sau đó công khai đàng hoàng trở về nhà, muốn đi đâu thì đi.

Chứ không phải mãi mãi sống trong nỗi sợ mình sẽ bị sát hại bất cứ lúc nào.

...

Giường của Hứa Dã và Hàng Du Ninh đều là giường giữa, đối diện nhau.

Chỉ cần nghiêng đầu là anh có thể nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Hàng Du Ninh.

Ánh sáng lờ mờ của toa tàu chiếu lên khuôn mặt cô, Hứa Dã đứng dậy, kéo rèm lại.

Anh tiếp tục nhìn cô, nhìn một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra, anh thấy gối thêu chim hạc, trên người đắp chăn bông hoa to đùng.

Hàng Du Ninh đang ngủ bên cạnh anh, mái tóc mềm mại xõa trên vai, dường như cô lại lớn thêm chút nữa, cơ thể đã có những đường cong của một người phụ nữ trưởng thành.

Mọi thứ đều mờ mịt, Hứa Dã trở mình ôm chặt Hàng Du Ninh vào lòng. Anh đã muốn làm vậy rất nhiều lần, nhưng luôn sợ làm cô sợ hãi.

Nhưng trong giấc mơ, anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Anh không biết phải làm gì khác, chỉ biết ôm chặt cơ thể mỏng manh của cô, nó làm anh cảm thấy vui sướng như đang bay lên.

Đây là một giấc mơ hạnh phúc đến mức khiến người ta rơi nước mắt, dường như họ đã kết hôn, cuối cùng anh cũng có một gia đình.

Trong căn nhà nơi anh lớn lên, họ cùng ăn cơm, cùng ngủ, anh đưa cô đi làm. Giống như khi còn nhỏ, anh đặt cô lên thanh ngang của xe đạp, chiếc xe đạp lao vút đi xa.

Dưới ánh nắng ấm áp của hoàng hôn, cô nói: "Anh ơi, chúng ta thi xem ai chạy vào nhà trước nhé!"

Nói xong, cô chạy vào nhà, anh nói: "Cẩn thận kẻo ngã đấy!"

Anh đẩy cửa ra.

Triệu Minh Minh đang treo cổ ở đó.

Cô ta mặc bộ đồ múa ba lê màu đỏ, bụng nhô lên, chiếc lưỡi tím tái thè ra khỏi miệng, dài ngoằng...

Cô ta nghiêng đầu, gương mặt tái nhợt hiện ra một nụ cười.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com