Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 52: Sự thật (2)



Nhưng bọn họ... làm chuyện để mang thai vào lúc nào?

Làm một lần, hay nhiều lần?

Hàng Du Ninh viết hai chữ “Jane Eyre” lên giấy, cô nghiêng về khả năng là nhiều lần.

Cuốn sách mà Triệu Minh Minh dán lên trần nhà, cô đã cẩn thận gỡ xuống và mang đến cho thủ thư xem.

Thủ thư nói cuốn sách đó tên là “Jane Eyre”, một câu chuyện tình yêu nước ngoài kể về một nữ gia sư nghèo yêu một người đàn ông giàu có.

Thủ thư còn nhận ra tờ giấy đó không phải được xé ra từ cuốn sách, mà là một phần trích từ tạp chí.

Triệu Minh Minh đã dán đoạn văn đó vào nơi mà mỗi sáng khi mở mắt ra cô ta đều có thể nhìn thấy.

Điều này không giống một cô gái bị ép buộc.

Mà giống cô ta thật sự yêu người đàn ông này, khao khát có một mối quan hệ bình đẳng với anh ta hơn.

Nhưng, một cô gái 16 tuổi, sao có thể có một mối quan hệ bình đẳng với một người đàn ông trưởng thành, thậm chí là một người đàn ông có địa vị và quyền lực cao chứ?

Hàng Du Ninh dù có ngốc cũng hiểu, người lớn thường không coi trọng trẻ con.

Lúc trước cảnh sát đã điều tra rất nhiều lần, trong hai ngày qua, cô cũng đã đi thăm hỏi hàng xóm cũ của Triệu Minh Minh vào năm đó.

Họ không nhớ có người đàn ông nào đến tìm Triệu Minh Minh.

Vì vậy, chắc chắn là Triệu Minh Minh đã đi tìm người đàn ông đó.

Ban ngày Triệu Minh Minh phải đi học, nên chỉ có thể là vào ban đêm. Nếu một cô gái đi lại vào ban đêm, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Đó là thời kỳ mà tội phạm có thể bị kết án tử hình vì tội lưu manh.

Có nghĩa là chắc chắn địa điểm hẹn hò của họ cách nhà Triệu Minh Minh không xa.

Đó là nơi nào?

Khách sạn Kim Bạch bị loại trừ đầu tiên vì quá xa và quá công khai.

Cũng không thể là khu nhà cấp bốn của Triệu Minh Minh vì khoảng cách giữa các ngôi nhà quá nhỏ, cách âm cũng kém. Nếu họ thường xuyên gặp nhau, chắc chắn sẽ gây chú ý.

Hàng Du Ninh nhìn vào bản đồ, khu nhà gần nhất là ký túc xá của công nhân đường sắt, người đàn ông đó làm trong ngành đường sắt sao? Nếu đúng vậy thì rất khó tìm. Hệ thống đường sắt quá lớn.

Người bình thường muốn điều tra vụ án khó khăn quá.

Hàng Du Ninh úp tấm bản đồ lên mặt.

Cô chỉ có thể tưởng tượng mình là Triệu Minh Minh.

Nửa đêm, khi bà nội đã ngủ, hàng xóm cũng đã đi ngủ.

Cô ta mặc chiếc váy đẹp nhất, tô son đỏ như nàng Lọ Lem đi dự tiệc, vội vã bước trong màn đêm, băng qua con đường nhỏ, bước vào sân, leo lên tòa nhà.

Trên đường đi, chỉ có mặt trăng nhìn thấy cô ta, không ai khác thấy.

Cô ta bước rón rén lên cầu thang, dừng lại trước cửa, gõ nhẹ – không đúng, nếu cô ta gõ cửa, hàng xóm sẽ nghe thấy. Một hai lần thì còn được, nhưng nếu nhiều lần, chắc chắn sẽ có người để ý.

Vậy thì không gõ cửa, cô ta lặng lẽ đứng trước cửa, chờ người đàn ông mở cửa và đón cô ta vào...

Sau một lúc, khi bình minh dần ló rạng, cô ta lại lặng lẽ rời khỏi căn phòng đó.

Cô ta vội vàng trở về trước khi những công nhân vệ sinh bắt đầu ca làm việc, lần này vẫn không có ai nhìn thấy cô ta.

"Thật phiền phức." Hàng Du Ninh nghĩ: "Những kẻ vụng trộm như bọn họ không cảm thấy mệt sao?"

Trực giác mách bảo cô rằng cô đã bỏ sót điều gì đó rất quan trọng, nhưng đó là gì?

Cô không thể nghĩ ra, hôm nay quá mệt rồi, mí mắt cô đã sắp khép lại.

Đêm đã rất khuya, ngoài cửa sổ, mưa rơi càng lúc càng lớn. Hàng Du Ninh kéo dây đèn tắt đi, cả phòng khách chìm vào bóng tối.

"Thôi, để mai nghĩ tiếp." Cô tự nhủ, nhưng đầu óc vẫn tiếp tục hoạt động.

Cô nghĩ, khả năng cao người đàn ông này đã có vợ, nếu không anh ta sẽ không liều lĩnh đến mức giết người.

Có lẽ người vợ đó làm ca đêm hoặc thường xuyên đi công tác, nên anh ta có thể tranh thủ cô ấy không ở nhà để hẹn hò với Triệu Minh Minh.

Thật ghê tởm.

Nhưng anh ta báo cho Triệu Minh Minh biết vợ anh ta không có nhà bằng cách nào? Gọi điện? Hay viết thư? Cả hai cách đều sẽ để lại dấu vết...

Trong đầu cô hiện ra hình ảnh bản đồ: từng khu nhà máy, từng dãy nhà dành cho gia đình công nhân.

Khi Hàng Du Ninh sắp thiếp đi, một tia sáng lóe lên trong đầu cô.

Tấm bảng đèn "Mừng đón Tết Trung Thu”!

Cả người cô cứng đờ, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu cô một lần nữa:

Bố cô đã nói, khi Triệu Minh Minh chết, cô ta mặc bộ đồ tập múa bó sát người, khiến phần bụng nhô lên rõ ràng.

Ngoài cửa sổ phòng cô ta là con sông nhỏ lấp lánh ánh sáng.

Cả tiếng cười quái dị của Nhện Đen: "Không phải mày có đôi mắt đó sao... Sao lại không nhìn ra?"

Cô bật dậy, cuống cuồng khoác vội cái áo rồi chạy ra ngoài.

Mưa đã ngớt, nhưng sau cơn mưa thu, gió đêm trở nên lạnh buốt.

Cô vừa mới lấy lại chút sức lực, bỗng nhiên lại cảm thấy cứng đờ và lạnh toát, bụng dưới đau như bị dao cứa.

Nhưng cô không có tâm trạng để quan tâm tới nó, cô chạy điên cuồng, những chiếc xe trên đường bấm còi rồi phóng vút qua, làm nước bắn tung tóe lên người cô.

Cuối cùng, cô cũng đã chạy tới nhà Triệu Minh Minh.

Toàn bộ khu nhà cấp bốn vẫn chìm trong bóng tối, như một bí mật khổng lồ đang ẩn nấp.

Hàng Du Ninh hít một hơi thật sâu, cô đi vào theo con đường nhỏ quanh co.

Cửa sổ phía sau của Triệu Minh Minh nhìn thẳng ra dòng sông nhỏ, nó đang lặng lẽ chảy trong bóng tối.

Hàng Du Ninh cởi chiếc áo khoác đã ướt sũng ra, chậm rãi bước xuống nước.

Dù nước đã dâng cao do mưa, nhưng chỗ sâu nhất của dòng sông cũng chỉ đến ngực cô.

Bên kia dòng sông là một ngôi trường.

Nhưng nếu cứ bơi về phía Bắc, bơi chéo một chút, cô có thể bơi tới hai đường ống ẩn to đùng.

Trước khi dựng nước, nơi này từng là một xưởng vũ khí, nó xả nước thải công nghiệp xuống sông hai đường ống này, nhưng người dân vẫn phụ thuộc vào dòng sông này để lấy nước, vì vậy tiếng oán than dậy đất.

Do đó, sau khi xây dựng đất nước, thị trưởng đã ban hành lệnh cấm, hai đường ống này bị bỏ hoang, một đường ống xả thải mới đã được xây dựng.

Bảng đèn “Mừng đón Tết Trung Thu" ở trên đó, nó treo đèn cả năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, vào ngày lễ thì sáng, còn bình thường thì tối thui.

Hàng Du Ninh nhìn thấy Triệu Minh Minh.

Cô ta mặc một bộ đồ tập, đang đứng trên mái nhà, ngây ngẩn nhìn về phía bảng đèn, cho đến khi nó sáng lên, hoặc đột nhiên nhấp nháy vài lần.

Mọi người đều nghĩ rằng do đường dây điện không ổn định.

Chỉ có cô ta biết, đó là một tín hiệu.

Cô ta vui mừng nhảy lên, chạy xuống mái nhà, nhảy một mạch vào dòng sông.

Cô ta chơi ở dòng sông này từ nhỏ, vì vậy bơi rất nhanh, vào lúc nửa đêm, không ai nhìn thấy cô ta, cho có, họ cũng chỉ coi cô ta là một con cá.

Trong đường ống dẫn, có một người đàn ông đang chờ đợi, nhẹ nhàng kéo mỹ nhân ngư của anh ta lên khỏi dòng sông.

Hàng Du Ninh cũng bơi rất giỏi, cô dùng cả tay cả chân để leo lên đường ống, nó đã bị bịt kín, tối đen và trống không.

Đi dọc theo đường ống, cô có thể thấy một cánh cửa sắt, trên đó có một ổ khóa đã rỉ sét.

Nếu mở nó ra, cô sẽ bước vào xưởng vũ khí ngày trước – bây giờ là nhà máy cơ khí lớn nhất Liêu Tây.

Hàng Du Ninh mơ màng nhìn về tòa nhà cao lớn, như thể đang đối diện với một con quái vật khổng lồ.

Nơi cô lớn lên từ nhỏ chính là khu nhà gia đình công nhân của nhà máy cơ khí.

Những người sống ở đó có người như mẹ cô, nhân viên của tòa bách hóa, bà ấy cũng được phân nhà từ nhà máy cơ khí.

Một nhóm khác như bố của Hứa Dã, kỹ sư cao cấp của nhà máy cơ khí, sau này thành giám đốc nhà máy.

Hàng Du Ninh không biết mình đã về nhà Hứa Dã từ lúc nào.

Khi cô lấy lại ý thức, cô như phát điên, lật tung mọi thứ lên để tìm kiếm.

Cô đang tìm gì vậy? Cô cũng không biết.

Rất nhiều ký ức xuất hiện trong đầu cô một lần nữa.

Chú Hứa có chứng ám ảnh sạch sẽ, luôn đeo một cặp kính, tính cách rất lạnh lùng, nhưng trong cả khu, ông ấy đối xử thân thiện với Hàng Nhã Phỉ nhất.

Ông ấy nói Hàng Nhã Phỉ rất thông minh.

Hứa Dã quậy phá bên ngoài, khi người khác hỏi "Bố cậu không đánh cậu à?". Anh rất tự hào đáp: "Bố tôi đang trực đêm! Ông ấy không quan tâm đ ến tôi!"

Chú Hứa thật sự rất hay trực đêm, sức khỏe ông Hứa không tốt, Hứa Dã là đứa trẻ có thể đi chơi lâu nhất trong khu.

Cuối cùng...

Cô nhớ đến bố, bố không bao giờ tránh mặt cô khi điều tra vụ án.

Tại nhà Hứa Dã, ông ấy phát hiện ra qu@n lót và đồ dùng cá nhân của Triệu Minh Minh...

Nhưng bố nói điều đó không liên quan gì đến Hứa Dã.

Bố còn cho cô xem rất nhiều bức ảnh, hỏi cô: "Ninh Ninh, trong đây có kẻ xấu nào không?"

Cô xem xét kỹ, nhưng lại cười: "Bố, bố thật bất cẩn, bố để lẫn ảnh của chú Hứa vào trong này rồi, ha ha!"

Bố cũng cười, nói: "Vậy chú Hứa có phải là kẻ xấu không?"

"Đương nhiên không rồi!" Cô vừa lật xem những bức ảnh khác, vừa trả lời một cách dứt khoát.

Một tiếng sét vang lên, cơn mưa lại trút xuống.

Trong căn phòng không một bóng người, Hàng Du Ninh co quắp ngồi bệt xuống đất, xung quanh là vô số sách vở rải rác.

Một cuốn “Jane Eyre” bìa cứng nằm yên bên cạnh cô.

Hàng Du Ninh đã cố gắng vài lần nhưng vẫn không có can đảm để cầm nó lên.

Một tia chớp lóe lên, chiếu cho cả căn phòng tối tăm sáng như giữa ban ngày.

Đột nhiên...

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Hàng Du Ninh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com