Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 9: Bố mẹ cậu ta đều họ Cố



Hàng Nhã Phỉ làm việc ở công ty ngoại thương, cô ấy mua chiếc váy đó ở Quảng Đông, cả thị trấn, thậm chí cả thành phố, không thể có chiếc thứ hai.

Một tiếng uỳnh vang lên trong đầu Hàng Du Ninh, tâm trí cô rối bời. Cô lùi lại một bước, muốn rời khỏi nơi này theo phản xạ.

Nhưng khi vừa mở cửa ra, cô nhìn thấy Cố A Phúc.

Cô không biết cậu ta đã quay lại hay thật ra chưa từng rời khỏi đây.

Cậu ta đứng đó, ánh mắt sâu thẳm: "Cô định đi đâu?"

"Tôi phải về nhà rồi."

"Cô không tìm anh cô nữa sao?"

Hàng Du Ninh không biết nói gì, chỉ lặp lại: "Tôi phải về nhà rồi."

Cô cố gắng nhìn thẳng vào mặt Cố A Phúc, khuôn mặt của cậu ta chìm trong bóng tối, thẫn thờ, ngây dại, mang theo vẻ u ám như chết.

Cậu ta không giống những kẻ giết người, nhưng cũng không giống người tốt. Tại sao vậy?

Đúng lúc đó, Cố A Phúc nhìn qua chỗ khác, nói: "Tôi đưa cô về."

"Không cần đâu, tôi tự đi được."

"Tôi đưa cô về."

Cố A Phúc như không nghe thấy lời cô, tự mình bước ra khỏi cửa trước.

Lúc này trong con hẻm không có ai, chỉ có những bộ quần áo phơi trên đỉnh đầu khẽ đung đưa.

Nhưng không hiểu sao, Hàng Du Ninh cảm thấy như có vô số ánh mắt đang dõi theo mình từ trong bóng tối.

"Con nhỏ đó, mông to đến mức một tay tôi không ôm hết!"

Ngay lúc đó, tiếng cười đùa vang lên ở phía trước, Cố A Phúc trở nên căng thẳng mà nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ.

Là đám lưu manh lúc nãy.

Chúng khoác vai nhau, vừa đi vừa hớn hở trò chuyện về những chuyện thô t ục.

Hàng Du Ninh đứng im tại chỗ, cô không tin nổi vào mắt mình - Hứa Dã cũng ở cùng đám người đó.

Chúng cũng nhìn thấy Hàng Du Ninh, một kẻ trong số đó bật cười: "Ơ, chẳng phải là cô gái vừa nãy sao?"

"Hóa ra là đến tìm Cố A Phúc à!"

"Cố A Phúc, cô gái của mày đã nhìn thấy chim của tao, mày tính sao đây?"

Cố A Phúc nhìn Hứa Dã, không nói gì.

Hàng Du Ninh cũng nhìn Hứa Dã, một Hứa Dã mà cô thấy quá đỗi xa lạ.

Anh mặc một chiếc áo khoác bò rách nát, dáng vẻ như không hề quen biết cô, nở nụ cười lười nhác, để mặc cho đám đàn ông kia dùng những lời lẽ tục tĩu với cô. Thỉnh thoảng nghe thấy điều gì khó chịu, anh nheo mắt lại.

Cố A Phúc không nhìn anh nữa, nói với cô: "Đi thôi."

Con hẻm rất hẹp, khi đi ngang qua đám người kia, một trong họ bất ngờ duỗi tay ra, định sờ mông Hàng Du Ninh.

Tuy nhiên, cô đã né được với sự linh hoạt khó tin, gã không phản ứng kịp, sờ nhầm vào người Cố A Phúc. Điều này làm cho đám người đó cười phá lên một cách vô cùng suồng sã.

Dù họ đã đi xa, tiếng cười của chúng như vẫn còn vang vọng.

Cố A Phúc đưa cô đến đầu con hẻm, nói: "Đừng đến đây nữa, nơi này rất loạn."

"Cảm ơn cậu."

Đầu óc Hàng Du Ninh mơ màng rối rắm, tất cả những chuyện vừa xảy ra đều khiến cô cảm thấy quái gở và sợ hãi.

Tại sao Cố A Phúc lại ăn trộm váy của Hàng Nhã Phỉ?

Tại sao Hứa Dã lại nhập bọn với đám lưu manh này?

Và tại sao anh lại giả vờ không quen biết cô?

Cô cắm đầu đi không biết bao lâu, cho đến khi nhận ra mình đã đến chợ.

Ánh mặt trời sáng rực, mọi người tấp nập qua lại, những người bán hàng đang hét to, các bác trai và bác gái đang cẩn thận chọn lựa thức ăn - đây là thế giới quen thuộc nhất của cô.

Mắt Hàng Du Ninh cay xè, chỉ muốn khóc òa lên.

Cảm giác vui mừng hào hứng khi đi ra ngoài lúc trước giờ đây đã biến thành cảm giác khó chịu và ghê tởm không thể diễn tả.

Nhưng những việc đã lên kế hoạch vẫn phải làm cho xong.

Cô ngồi xuống bậc thềm ở bến phà nghỉ ngơi một lúc rồi đi đến nhà cô Lục.

Nhà của cô Lục cách Tưởng Gia Lý không xa, kết cấu cũng tương tự. Ở đầu hẻm có rất nhiều cụ già đang ngồi nhặt rau, vừa làm vừa trò chuyện. Con trai của cô Lục cũng ở đó, cậu ấy vẫn còn đeo cặp sách, trông có vẻ vừa tan học cái là vội vàng chạy về nhà nấu cơm.

Hàng Du Ninh dè dặt chào hỏi: "Chào em."

"Chị ạ!"

Cậu ấy nhận ra Hàng Du Ninh, đứng dậy chào: "Sao chị lại đến đây, hôm nay em còn định qua cảm ơn chị nữa."

Hàng Du Ninh bối rối cắn môi, đưa túi đường đỏ và đường trắng ra, nói: "Chị đến thăm cô, em cho cô uống, bồi bổ thêm dinh dưỡng."

Thời đó đường phải mua bằng tem phiếu, đường đỏ và đường trắng là những món quà vô cùng quý giá.

Về việc của cô Lục, cô cũng không thể làm gì nhiều, nhưng thấy bà ấy đau khổ như vậy, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Cô trằn trọc suy nghĩ cả một đêm mới nghĩ ra cách tặng ít đường cho họ.

Uống nước đường thì trái tim sẽ không còn thấy đau đớn nữa. Hàng Du Ninh ngốc nghếch chỉ có thể nghĩ ra cách đó.

“Thế này thì ngại quá! Em phải cảm ơn chị mới đúng.” Con trai cô Lục từ chối.

“Cầm lấy đi, cô Lục không dễ dàng gì, cậu cũng vậy mà.”

Người già bên cạnh khuyên: “Cứ nhận lấy đi, nói một tiếng cảm ơn, sau này phải nhớ đến chị đấy.”

“Đúng vậy, Tiểu Bắc, nhà nào gặp chuyện mọi người đều giúp đỡ nhau!”

Chàng trai tên Tiểu Bắc đỏ bừng mắt, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Hàng Du Ninh có bóng ma trong lòng, không muốn đến nhà cậu ấy ngồi chơi, may mà Tiểu Bắc cũng không có ý định đó - cô Lục vừa mới ngủ, cậu ấy rất sợ làm ồn đánh thức bà ấy.

Hai người ngồi ở đầu ngõ, vừa nhặt rau vừa trò chuyện.

Hàng Du Ninh hỏi: “Việc của chị cậu điều tra thế nào rồi?”

Tiểu Bắc đáp: “Nghe nói là dân di cư làm, không dễ điều tra.”

Mấy người già nói: “Mấy năm nay, không biết làm sao mà có nhiều người từ nơi khác đến như vậy.”

“Nhất là khu vực bến phà Kê Minh, toàn là đám lưu manh, vô lại, không đi làm, ngày nào cũng tụ tập lượn lờ trên phố, thật là xúi quẩy.”

Hàng Du Ninh cũng là người tỉnh khác, không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ nói: “Tôi nghe nói những người ở bến phà Kê Minh toàn kẻ hay trộm cắp, chị cậu có bị mất đồ gì không?”

“Sao thế được? Cách xa như vậy, chắc không có ai đến đây ăn trộm đâu.” Tiểu Bắc nói.

Hàng Du Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay giây tiếp theo, đột nhiên Tiểu Bắc nói: “Em nhớ ra rồi, năm ngoái, chị em đã mất một cái áo sơ mi sợi tổng hợp, màu xanh lấy, chị ấy rất xót.”

Hàng Du Ninh hoảng hốt, cần tây trong tay cô bị bóp nát, tay đầy mùi hăng gay mũi.

Tiểu Nam rất đẹp, Hàng Nhã Phỉ cũng đẹp, Tiểu Nam mất đồ, Hàng Nhã Phi cũng mất váy.

Đây có phải là trùng hợp không?

Nếu như Cố A Phúc là kẻ giết người, đầu tiên cậu ta ăn trộm quần áo, sau đó theo dõi, tán tỉnh không thành nên gi3t chết cô ấy.

Vậy thì có phải Hàng Nhã Phi cũng gặp nguy hiểm không? Cô ấy không về nhà thường xuyên nhưng không có nghĩa cô ấy không trở về.

Cô vội hỏi: “Chị cậu có quen một công nhân ở nhà máy nhựa số ba tên là Cố A Phúc không?”

Tiểu Bắc đáp: “Không, em biết hết bạn của chị em mà.”

Cậu ấy lại hỏi: “Chị hỏi chuyện này làm gì?”

Hàng Du Ninh không có bằng chứng, cũng không tiện tung lời đồn đại, chỉ nói: “Tôi biết cậu ta, nghe mọi người nhắc đến bến phà Kê Minh nên nhớ ra cậu ta sống ở đó.”

Một ông lão bên cạnh tiếp lời: “Cố A Phúc à, đáng thương lắm, bố cậu ta bị liệt, phải dựa vào mẹ cậu ấy gấp giấy vàng mã để sống qua ngày.”

Ở miền Nam, làm lễ phật hay tang lễ đều cần phải có nén bạc giấy, gấp một túi to mới đổi được một xu.

Có người bĩu môi: “Có gì mà đáng thương, hồi xưa bà ấy làm việc trong nhà máy mà, có công việc tốt lại không làm.”

“Thôi, không phải có vụ đó sao?”

“Chuyện gì thế ạ?” Hàng Du Ninh truy hỏi.

Mấy người già nhìn nhau, hạ giọng nói: “Không thể nói cho người khác biết.”

“Cháu không nói đâu.”

“Hai vợ chồng nhà đấy đều họ Cố.”

Nhất thời Hàng Du Ninh không hiểu, cùng họ “Cố” thì làm sao?

Nhưng một bà thím khác trách mắng ngay lập tức: “Ôi, nói linh tinh gì không, biết đâu là anh em họ hàng xa thì sao!”

“Không thể nào, gốc nhà họ Cố mở cửa hàng ở phố, tôi nhìn hai anh em nó lớn. Ban đầu, em gái sắp lấy chồng, không biết vì lý do gì mà không thành. Hai năm sau, bố mẹ hai người qua đời, hai anh em ngủ chung một giường luôn.”

Mọi người la lên: “Không biết xấu hổ!”

Hàng Du Ninh hiểu ra, cô lại muốn nôn.

Mấy lời tám chuyện vẫn tiếp tục: “Nhìn cái dáng vẻ của Cố A Phúc mà xem, chẳng giống người bình thường.”

“Đúng là khác thật, rất kỳ lạ.”

Cụ thể là khác ở chỗ nào thì họ cũng không nói ra được, Hàng Du Ninh cũng không thể diễn đạt.

Có lẽ vì ánh mắt của cậu ta khi nhìn người khác, lúc nào cũng nhìn chằm chằm.

Cũng được một lúc rồi, Hàng Du Ninh tạm biệt với cả người sởn gai ốc.

Những người lớn tuổi cũng thích cô giống như người lớn ở Tưởng Gia Lý, họ bảo cô đến đây trò chuyện nhiều hơn.

Hàng Du Ninh vừa đi vừa nghĩ, liệu có phải là Cố A Phúc không? Cô có nên báo cảnh sát không, nhưng nói với cảnh sát thế nào đây? Cậu ta lấy trộm quần áo của chị tôi nên tôi nghi ngờ cậu ta là kẻ giết người?

Khi rẽ vào một con đường nhỏ, cô thấy Hứa Dã.

Dưới ánh hoàng hôn, anh mặc áo bò, tựa vào tường chờ đợi, trông như bức ảnh của một bộ phim điện ảnh Hồng Kông.

Nói thật, bây giờ Hàng Du Ninh không muốn gặp anh.

Cô không quan tâm anh có để ý đến cô hay không, nhưng cô không muốn thấy anh chơi chung với đám người kia.

Hứa Dã mở lời bằng những câu khó nghe: “Em có bị khùng không hả! Ai bảo em tới chỗ đó tìm anh?”

Hàng Du Ninh nói: “Em chỉ muốn mang một chút đồ ăn cho anh thôi.”

Hứa Dã nhìn gói đồ trong tay cô, đó là những món ăn vặt mà cô đã phải dành dụm rất lâu, không thể làm quà nhưng lại rất ngon.

Hứa Dã cầm lấy, ném thẳng vào đống rác bên cạnh.

“Không cần, biết chưa?” Anh nói, lạnh lùng như một người xa lạ: “Tối qua chưa nói rõ, anh lặp lại lần nữa, chúng ta không có quan hệ gì cả, đừng đến tìm anh, cũng đừng nói anh là anh của em!”

Hàng Du Ninh ngơ ngác nhìn những món ăn đó, nước mắt cô đã rưng rưng.

Cô nhớ lại lúc mới đến đây, hồi đó chưa có tiệm tạp hóa. Công việc đầu tiên của Trương Thục Phân là làm việc trong trại nuôi heo.

Không hiểu tại sao, đám heo luôn bị bệnh, mà chúng bị bệnh thì họ sẽ bị trừ tiền.

Anh trai đã học đại học, chị gái chuẩn bị thi vào đại học, chỉ còn cô ở bên mẹ, ban đêm ngủ trong chuồng heo, nhìn những con heo con như tổ tiên ấy sống sót.

Đêm rất lạnh, tay cô nứt nẻ, đau đến nỗi không thể cầm bút.

Sau đó mẹ nhận lương, mua một cái chăn dày, gửi lên Bắc Kinh, mua cho một cái đuôi heo, cho chị gái ăn.

“Chị gái con thi đại học, phải dùng đến đầu óc.” Mẹ nói: “Sau này mẹ sẽ bù cho con.”

Cô cảm thấy rất buồn, vì cô rất muốn ăn cái đuôi heo đó, cũng vì cô đột nhiên hiểu ra, dù cô có ngoan ngoãn và nghe lời cỡ nào, khi chỉ có một cái đuôi heo, mẹ sẽ không bao giờ cho cô.

Cô co mình trong chăn, nghĩ về Hứa Dã, không sao cả, dù sao cũng đã từng có một người sẵn sàng mua bốn cái bánh rán, cho cô ăn cả bốn cái.

Giữ trong lòng suy nghĩ đó, cô cố chịu đựng từng ngày một, lớn lên trong xó xỉnh.

Cô nghĩ, sẽ có một ngày, cô phải tiết kiệm đủ tiền, trở về tìm Hứa Dã, lúc đó cô có thể mua cho anh thật nhiều, thật nhiều bánh rán.

Nhưng anh đã đến.

Anh nói: "Chúng ta không có quan hệ gì cả, anh không phải là anh trai của em."

Hàng Du Ninh không để nước mắt rơi, cô cúi đầu nói: "Em biết rồi."

Nói xong, cô quay lưng đi, không nhìn thấy Hứa Dã siết chặt nắm đấm lại.

Nhưng đi được một nửa, Hàng Du Ninh quay lại nói: "Quần áo của chị em bị mất, bị Cố A Phúc lấy."

Cô bổ sung: "Chị của Tiểu Bắc cũng bị mất quần áo trước khi gặp nạn, là một chiếc áo sơ mi màu xanh lá, làm bằng sợi tổng hợp."

Sắc mặt Hứa Dã trở nên nghiêm trọng, anh hỏi: "Ý em là Cố A Phúc là hung thủ?"

Hàng Du Ninh nói: "Em không biết, em chỉ biết, nếu cậu ta là hung thủ thì Hàng Nhã Phỉ sẽ gặp nguy hiểm."

Hứa Dã không thể mặc kệ Hàng Nhã Phỉ.

Dù sao, anh cũng rất thích cô ấy mà.

"Nếu anh quen biết Cố A Phúc, hãy đến nhà cậu ta xem có áo của chị Tiểu Bắc không, nếu có, anh có thể báo cảnh sát." Hàng Du Ninh nói.

Cô còn muốn nói nếu anh không tiện thì thôi, em sẽ tự mình điều tra cho rõ.

Nhưng chưa kịp nói xong, cô đã cảm thấy hoàng hôn màu quýt trước mặt trở nên to lớn vô hạn, lớn đến mức đáng sợ.

Cô thấy nóng, nóng đến mức như muốn tan chảy vào trong ánh hoàng hôn này.

Cảm giác này rất quen thuộc, cô nghĩ, rồi xong, lại bị sốt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com